Khương Tự và Mặc Khí rời khỏi biên thành, cứ đi đi nghỉ nghỉ, ngoài đô thành chưa tới thì mấy tháng qua đã đi khắp một lượt nước Đại Ngu.
Cuối dùng dừng chân ở trấn nhỏ Vị Thành phía nam, trấn cổ bốn mùa như mùa xuân, trăm hoa đua nở, mỗi khi mùa mưa đến, mưa sẽ va vào cửa sổ nhỏ tạo tiếng vang vui tai, hoa hạnh nơi hẻm sâu rơi xuống như bay múa trong gió, mùi rượu thơm bay bốn phía, dáng vẻ yên bình nói không hết thành lời.
Hai người đi từ phương bắc xuống phương nam, thử nghiệm từng loại phong thổ, mãi tới khi bức tranh vẽ Khương Tự vô tình truyền tới đô thành. Thái thượng nữ đế tóc trắng xóa hai mắt đẫm lệ tìm đến trấn nhỏ.
Ánh mắt đầu tiên khi vừa nhìn thấy Khương Tự, bà đã lệ rơi đầy mặt, giống như đúc, thậm chí còn có khí độ sự cao hoa hơn cả cô của bà khi còn nhỏ, trên thân người này có tiên khí vườn quanh.
Thái thượng nữ đế khóc ngã trước cửa: “Cô ơi, con cuối cùng cũng chờ được người rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây