Khương Tự dùng vải bố mềm mại xoa xoa thân thể bé nhỏ cho nó, nhắc nhở: “Vậy cưng cũng không thể đem ném đèn cún con đi được.”
“Muội cho Nguyệt Quang ca ca mà.” Nhóc thú Kỳ Lân lắc lắc cho đỡ ướt, sừng thú thả ra một chút ánh trăng, chớp mắt đã hong khô bộ lông ướt dầm dề, một lần nữa biến thành cún con lông xù xù đáng yêu.
Động tác trên tay Khương Tự khựng lại, thú Nguyệt Quang Nhất Giác?
“Đại sư huynh tới?”
Nhóc thú Kỳ Lân gật gật đầu nhỏ, rúc vào lòng nàng mơ mơ màng màng nói: “Sau đó người kia lại mang Nguyệt Quang ca ca đi rồi, Nguyệt Quang ca ca nói muốn đi tìm di tích chư thần.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây