“A Tứ, bây giờ chư giới không còn thần, Sơn Chủ chẳng khác gì thần của chư giới, sao cô còn muốn thả đèn hoa đăng giống những nữ tử biên thành này? Cô muốn tự cầu phúc với mình à? A Tứ thật khờ.”
Khương Tự vuốt lông bút trắng như tuyết của nó, cười nói: “Như vậy sẽ đạt được niềm vui sướng giống với họ.”
Khương Tự nhìn những thiếu nữ trên mặt có mang vô hạn chờ mong, hy vọng là thứ tốt đẹp nhất trên thế gian.
“A Tứ, huynh mua cho muội một cái hoa đăng đây.” Mặc Khí xách theo một chiếc hoa đăng hình cún con, xuyên qua đám người, đưa đèn cho nàng.
“Ể, Tuyết Đoàn Tử này, hoa đăng của nhóc nè.” Khương Tự thấy chiếc đèn hoa đăng này giống cún con như đúc, lập tức cầm theo tới tìm thú Kỳ Lân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây