“Nhị sư huynh, huynh ngẩn người gì đó? Có đói bụng không?” Khương Tự lấy ra linh quả và tiên tửu từ trong vòng tay trữ vật ra, đặt lên bàn, cười giục: “Mau tới ăn nào.”
Mặc Khí thấy nàng phấn khởi chuẩn bị đồ ăn cho bữa tối, trong phòng còn chồng chất đồ đạc thôn dân đưa tới cứ như cả hai chuẩn bị sinh sống lâu dài ở đây vậy. Giọng nói y mơ hồ không rõ: “A Tứ, nơi này thật ấm áp.”
Khương Tự túm y qua ngồi xuống, cười đồng ý: “Muội cũng cảm thấy những thôn dân này vô cùng đáng yêu, trước khi chúng ta rời đi sẽ bày một trận Tụ Linh nhỏ cho thôn đi, người tốt phải được báo đáp.”
“Rời đi? Trên thượng giới một ngày bằng ở phàm giới một năm, chúng ta có thể ở chỗ này lâu hơn chút, ngày mai huynh sẽ tới tìm trưởng thôn xin giúp đỡ, chặt một ít cây, dựng lấy căn nhà gỗ nhỏ. Thế nào?” Đồng tử màu trà của Mặc Khí nhìn về phía nàng.
“Có thể nha.” Khương Tự cười đồng ý.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây