Mãi cho đến lúc trời tối, Khương Tự đã pha xong linh trà Vân Vụ từ lâu, Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu cũng đã hái được ít san hô màu đỏ lửa điểm chút phấn hồng từ dưới đáy biển, lại nhặt được không ít trân châu, ngưng châu xanh biếc, Hách Liên Chẩn ăn một rổ linh quả hết đến bảy tám phần, còn chẳng khác gì trâu nhai mẫu đơn coi nước trà như nước suối uống ùng ục mà mấy người Đại sư huynh vẫn chưa quay lại.
“Ớ, Thất sư huynh, các sư huynh sao vẫn còn chưa quay lại?” Khương Tự rửa sạch sẽ san hô màu lửa đỏ điểm chút hồng do Lý Trường Hỉ vớt lên, buồn bực hỏi.
Hách Liên Chẩn nhét linh quả trong tay vào miệng, hàm hồ đáp: “Không biết á, để huynh đi xem thử.”
Hách Liên Chẩn tung ta tung tăng chạy qua xem thử mấy người kia đã phân thắng bại hay chưa.
Lý Trường Hỉ cũng cười nói: “Tiểu nương tử, sắc trời đã tối, không tiện ở lại thêm, ta và Mộc Tiêu cùng về trước đã, ngày mai lại qua đây giúp sau.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây