Nàng lấy một cây đá linh ngọc trắng như tuyết ra, không ngờ chỉ có thể chiếu sáng được khoảng ba tấc về phía trước.
Khương Tự mơ hồ cảm ứng được bản thân đang bước vào một thông đạo tối tăm, càng đi về phía trước thì uy áp càng mạnh, pháp tắc thời gian càng hỗn loạn, hơn nữa còn xen lẫn với các loại pháp tắc trời đất. Cả người nàng giống như một con thuyền lá con con bị ném vào biển cả mênh mông, cảm giác như lúc nào cũng có thể bị lật úp.
Ánh sáng từ đá linh ngọc trong tay phát ra dần dần ảm đạm. Ngay cả Vô Tự Thiên Thư được mở ra cũng khiến nàng một bước khó đi. Khương Tự cắn răng, thúc giục động phủ, cố gắng làm lơ sự hỗn loạn của pháp tắc trời đất ở đây.
Mỗi một bước đi không khác gì đứng trên lưỡi dao nhưng nàng vẫn bước từng bước về phía trước. Cuối con đường bóng tối kia hình như có thứ gì đó hấp dẫn nàng, nàng buộc phải qua!
“Uông ~” Nhóc thú Kỳ Lân chạy ra từ trong động phủ, rúc vào trong lòng Khương Tự, non nớt kêu lên như thể đã phát hiện ra bảo vật gì đó khó lường lắm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây