“A Tứ……” Cố Kỳ Châu nghẹn ngào hô một tiếng, duỗi tay vào không trung như muốn nắm lấy gì đó, gã ta gần như điên khùng gào lên: “Giết ta, giết ta đi……”
Gã ta bị Mặc Khí giam cầm dưới đáy Vực sâu Vĩnh Ám, mất hết ngũ cảm, lục thức không thông, chẳng khác gì một cái xác sống. Sau này từ trong vực sâu bỗng truyền đến một giọng nói như thể luôn vang lên từ dưới đáy lòng: “Ngươi muốn bỏ ra từ trong bóng tối, muốn đạp tất cả những kẻ từng cười nhạo, từng khinh nhục ngươi dưới chân? Ngươi muốn tu vi ngay lập tức nhảy tới cửu cảnh, trở thành người đệ nhất chỉ đứng dưới các vị thần? Hãy thần phục ta, trở thành nô bộc của thần, người sẽ có được hết thảy, bao gồm cả nữ tử mà ngươi thích……”
Giọng nói kia như hiểu hết tất cả tham niệm và tà ác mù mịt sâu trong nội tâm của gã ta. Nó cứ ngày đêm dây dưa với gã ta, sau đó phá vỡ kết giới giam cầm gã ta, kéo gã ta vào vực sâu vô tận để gã ta hoàn toàn trở thành nô bộc của tà thần hắc ám, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Bây giờ hai mắt gã ta đã mù hẳn, kinh mạch đứt thành từng khúc, linh căn cũng bị thần lực bóng tối ăn mòn. Máu chảy khô một lần nữa tái sinh, kinh mạch đứt gãy được nối lại, cứ tuần hoàn liên tục như vậy. Gã ta phải thừa nhận nỗi đau luân hồi sống sống chết chết ngày ngày, biến thành một vật chứa mà Ám Thần có thể tùy lúc vứt đi như một chiếc giày rách.
Gã ta nằm trên cỏ, mở to đôi mắt chảy đầy máu, muốn duỗi tay nắm lấy tay Khương Tự. Nhớ tới năm đó bản thân ngây thơ và buồn cười cỡ nào, gã ta khi ấy cho rằng mình là con trai Thiên Đạo, là người tu tiên cao cao phía trên còn chúng sinh bên dưới chẳng khác gì đám kiến hôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây