“Lục sư huynh, nếu chúng ta vẫn luôn ở núi Thanh Vụ thì tốt rồi.” Khương Tự nhẹ giọng ước ao.
Cho dù hiện giờ khoảng cách với cửu cảnh chỉ còn một đường ngăn, lại còn nhìn thấy trời đất rộng lớn bên ngoài nhưng nàng bắt đầu dần nhớ đến những ngày ở núi Thanh Vụ, hoài niệm cuộc sống thoải mái vô tư khi năm tuổi kia.
Khương Tự khi đó hoàn toàn không biết gì về giới tu tiên nhưng lòng tràn ngập khao khát. Lúc ấy mọi người đều ở cùng một ngọn núi, nàng có thể chạy từ Đệ Nhất Phong tới Cửu Phong chứ không phải giống như bây giờ, trời nam biển bắc xa cách nhau.
Lan Tấn nâng tay áo lên che bớt gió to trong sơn cốc cho nàng, cũng hoài niệm vô cùng, hắn cười hứa hẹn: “Sau này sư huynh mang muội về núi Thanh Vụ.”
Trọng Hoa vuốt vuốt lọn tóc đen nhánh của mùi, cười phóng khoáng đề nghị: “Quay về núi Thanh Vụ không phải quá dễ sao? Sau này chúng ta cứ chọn một ngày trong năm rồi cùng nhau xuống hạ giới là xong, giờ mọi người đều đã đạt tu vi cửu cảnh, có thể che giấu Thiên Đạo, tới hạ giới chơi một vòng rất đơn giản.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây