“Hai người sao lại đứng ngay hành lang mà không nói lời nào?” Hách Liên Chẩn bị Mặc Khí đá một phát qua, hắn vuốt vuốt cái mông phát đau, xung quanh còn mùi tiên tửu vừa uống thoang thoảng.
“Thất sư huynh, huynh uống rượu?” Khương Tự ngửi được mùi rượu khá nồng trên người hắn, tức khắc nhíu nhíu chân mày.
Hách Liên Chẩn gật đầu, cười để lộ hàm răng trắng tinh, ton hót: “Nguyệt Li và Mặc Khí đều uống kìa, hơn nữa còn ngồi trên nóc nhà Phúc Địa cao cao trộm uống cơ, tiểu sư muội, chuyện này cũng không thể mắng mình huynh đâu, muốn mắng cũng phải bắt đầu mắng từ Lão Đại ấy.”
Khương Tự ghé sát vào người chàng, quả thực có ngửi thấy một mùi hương rượu cực nhạt, lại thấy trong con người hẹp dài của chàng hình như đang mang ý cười, tức khắc ngẩng đầu răn dạy: “Đại sư huynh, đạo căn của huynh còn chưa khỏi đâu, chớ có học bộ dạng ăn chơi trác táng uống rượu hái hoa kia của Thất sư huynh. Về sau không cho phép huynh uống rượu.”
Hách Liên Chẩn không thể hiểu nổi, há to miệng ngơ ngác, mắt mở lớn, Nguyệt Li uống rượu sao lại học từ hắn được?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây