“Đừng chạm vào.” Mặc Khí duỗi tay nắm lấy tay nàng, đồng tử màu trà nhìn qua: “Kiếm kia có thể cho còn sức mạnh chủ nhân cũ sót lại, cũng có thể hút hồn phách và tinh lực của con người.”
Cho nên những năm gần đây kiếm Phần Thiên thích chui vào trong cơ thể y nhất, bởi vì chỉ có vậy mới từng chút từng chút cắn nuốt sát khí và sức mạnh hồn phách của y. Nếu không phải lần này A Tứ muốn quay ngược trở về 8000 năm trước tìm Phượng cốt thì y vẫn còn chưa phát hiện ra điểm kỳ quái của chiếc kiếm này.
Khương Tự cảm nhận được tay y còn lạnh hơn cả so với băng tuyết, không nghĩ cũng biết mấy năm nay vì lấy thân nuôi dưỡng kiếm càng ngày càng trở nên mạnh mẽ mà y đã bị chiếc kiếm kia cắn nuốt không biết bao nhiêu tinh lực và sức mạnh hồn phách. Đôi mắt nàng ngay lập tức cảm thấy khô khốc đau xót: “Nhị sư huynh, về sau chúng ta không cần chiếc kiếm này nữa nhé.”
Mặc Khí thấy đôi mắt trăng non của nàng sắp biến thành mắt thỏ con đỏ bừng, gật đầu, giọng mơ hồ không rõ đáp: “Được.”
Trọng Hoa mắt lạnh nhìn qua, thấy tiểu sư muội đau lòng vì Lão Nhị như vậy, lại thấy khuôn mặt ảm đạm của Nguyệt Li, hắn tức giận lắc lắc Mỹ Nhân Phiến trong tay, giọng điệu quái gở: “Vẫn may huynh chưa bị kiếm này hút thành thây khô đấy. Giờ trực tiếp ném nó xuống Vực sâu Vĩnh Ám đi, sau này cũng khỏi phải lấy thân nuôi kiếm nữa, miễn cho cả ngày suốt ngày bày ra bộ dạng mỹ nhân bị bệnh làm những người như bọn ta đây nhìn vào cũng thấy đau lòng, huống hồ là tiểu A Tứ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây