Ánh mắt Nguyệt Li càng ngày càng ảm đạm vô cùng, ống tay áo to rộng bỗng bị người giữ lấy, giây tiếp theo đã thấy Khương Tự cong mắt cười: “Đại sư huynh sau này cũng không nên không từ mà việc như vậy, muội còn tưởng rằng vết thương của sư huynh nặng thêm, suýt nữa còn chạy tới tiên châu hải ngoại đấy.”
Đầu ngón tay Nguyệt Li khẽ run, giọng chàng mơ hồ không rõ: “Chuyện xảy ra đột ngột nên mới về nhà một chuyến, hiện giờ đã xử lý ổn thỏa.”
Khương Tự kéo tay áo chàng, mỉm cười nói: “Vậy thì không thể tốt hơn, muội còn có chuyện muốn nói với các huynh.”
Trọng Hoa thấy nàng túm tay áo Nguyệt Li, đi tới kéo hai người cách xa ra, chua lè, quát lớn: “Nói chuyện tử tế xem nào, lôi lôi kéo kéo giống cái gì?”
Hách Liên Chẩn hừ lạnh một tiếng: “Vậy buổi sáng huynh còn ngồi xổm trước cửa sổ phòng tiểu sư muội thì làm sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây