Cuối cùng Lý Trường Hỉ và Mộc Tiêu đành phải tay đỡ tay nâng chung một thùng nước, Trọng Hoa và Hách Liên Chẩn mỗi người một thùng, Khương Tự cũng xách một thùng, chẳng qua thùng nước kia của nàng có cảm giác tương đối nhẹ, thật kỳ quái vô cùng.
Mọi người xách thùng nước đi theo nàng nọ lên núi, đi đến sườn núi vào một sân viện có hàng rào tre. Bên trong hàng rào tre lại có một con nai trắng già đang nằm bò nghỉ ngơi, chiếc sừng nai kia xinh đẹp vô cùng, đã dài đến hai ba mét lại trắng như ngọc thạch, phía trên còn điểm hoa văn gì đó.
Đôi mắt mọi người nhìn chằm chằm, linh thú như thế này có thể thọ ngang trời đất. Chiếc sừng nai kia không tốn mấy ngàn năm sẽ không dài đến mức cực hạn như vậy. Xem ra nàng nọ quả thực là Tầm Lộc Sơn chủ.
Trong sân viện sau hàng rào tre có một căn phòng đá, vài mảnh vườn nhỏ nhưng trước phòng sau phòng lại chẳng có một ngọn cỏ. Hơn nữa vùng này chỉ có đất đai chứa đầy sát khí, linh khí loãng vô cùng nên trông nơi đây có vẻ hoang vắng tiêu điều cực kỳ.
Hách Liên Chẩn len lén kéo Trọng Hoa lại thì thầm hỏi: “Tam ca, nữ tu này thật là Tầm Lộc Sơn Chủ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây