Mấy năm nay dù phẩm tính hay tu vi, thằng bé đều có thể đứng đầu Cửu Châu, ngoại trừ tính tình lạnh nhạt chút, không thích qua lại với ai thì cũng không khiến ông phải bận tâm chút nào.
Ông vốn dĩ còn cực kỳ yên tâm về thằng bé, ai mà người được chỉ đi bí cảnh Lang Hoàn dưới hạ giới một chuyến, cứ chậm chạp khước từ không về không nói, sau khi quay về lần đầu tiên đặt chân lên đất Cửu Châu đã suýt rơi vào kết cục thân mất đạo tiêu.
Ông nhìn gương mặt tái nhợt không chút máu của con trai mình, vành mắt ửng đỏ, giọng mang theo chút nức nở: “A Li, con… đứa nhỏ này vì sao phải làm ra chuyện tự hại thân tới như vậy?”
Nửa năm trước khi thằng bé xảy ra chuyện ở bí cảnh Thủy Nguyệt còn có ý đồ muốn gạt ông, chẳng qua cây nguyệt quế non được con trai để lại Nguyệt phủ kia suýt nữa héo chết, ông thấy tình huống không ổn nên mới vội vàng đuổi tới Đông Châu.
Nguyệt Li bái một bái về phía phụ thân đứng nơi xa xa, lông mi dày rộng như lông quạ rũ xuống tạo thành một bóng mờ nhàn nhạt, thấp giọng nói: “Phụ thân, đạo của con… quá lạnh nhạt.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây