Chẳng qua Mặc Khí vì muốn phá vỡ mà vào cửu cảnh nên bắt buộc phải rời đi trước. Thiên phú của hắn không theo kịp Nguyệt Li, thủ đoạn cũng chẳng tàn nhẫn bằng. Nếu đổi thành hắn thì cũng không biết bản thân có dám tàn nhẫn tự ra tay với bản thân như tên kia không, dám tự trảm đạo căn, vậy thì sau này dù Nguyệt Li có sống hay chết, A Tứ đều không thể chỉ coi đó là Đại sư huynh đơn thuần nữa.
Đây mới là điều khiến Thu Tác Trần cảm thấy phẫn nộ nhất. Kế duy nhất bây giờ là phải làm sao để A Tứ phát hiện ra trước, kéo vấn đề sinh tử của Nguyệt Li quay về, như thế thì sợi tơ nhân quả sinh tử mới có thể từ từ nhạt bớt, về sau này mới không ảnh hưởng đến A Tứ nữa.
“Nếu ta xảy ra chuyện sẽ để Lan Tấn chăm sóc A Tứ, Lão Bát, Thu gia của huynh nhà lớn nghiệp lớn, con nối dõi vô số, quan hệ rắc rối khó gỡ, không đủ tư cách.” Nguyệt Li lạnh nhạt nhìn về phía hắn: “Huynh và Mặc Khí đều không được.”
Trong những người này chàng chỉ tín nhiệm Lan Tấn.
“Vậy huynh chắc hẳn sẽ phải thất vọng rồi. A Tứ và Mặc Khí còn có ước hẹn phàm trần, nếu ta không đủ tư cách thì huynh cũng chưa chắc có cái tư cách kia đâu.” Thu Tác Trần mỉm cười nói: “Không bằng huynh cẩn thận suy ngẫm lại xem làm thế nào giấu A Tứ đi. Nếu không sau này kể cả muội ấy ngày ngày theo bên cạnh huynh, có lẽ cũng chỉ vì báo ân.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây