“Từ khi chúng ta vào bí cảnh Thủy Nguyệt, trong bí cảnh chỉ có sương mù dày đặc, nước với rừng trúc. Bây giờ nhìn thấy kiến trúc duy nhất ở đây, các sư huynh nếu đi ngang qua chắc chắn sẽ đánh dấu lại.” Khương Tự nhìn sắc trời đã dần dần tối đi, sắc mặt hơi nặng nề: “Màn đêm sắp buông xuống, chúng ta cũng phải tìm chỗ chống đỡ sương mù dày đặc này.”
Dược Đại gật đầu: “Không sai, trời sắp tối đến nơi rồi, không thể để lọt vào sương mù dày đặc kia được, cũng không thể mù quáng chạy vào núi, không bằng cứ tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi thoải mái để đánh trận lâu dài.”
Huyền Tảo lau mồ hôi đầy đầu, thấy ý nghĩ của Khương Tự rõ ràng, có trật tự vô cùng, lại thêm việc nàng tu hồn lực, đồng thời còn là tiểu sư muội của đám người Nguyệt Li, sau này nếu muốn nguyên vẹn rời khỏi chỗ này chắc hẳn còn phải dựa vào nàng, vì vậy hắn theo bản năng lấy nàng làm chủ.
Ba người đi theo Khương Tự lên được sườn núi trước khi trời tối, chỗ này ngay trước cung điện bằng đá cũ nát kia.
Cung điện có diện tích vô cùng lớn, những cột đá hình trụ tròn thô to đứng sừng sững ở bốn hướng. Cây phong lá đỏ cao lớn mang về đẹp quỷ dị không ngờ lại sinh trưởng ngay giữa tại điện trống rỗng, trên mặt đất toàn là lá phong.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây