Giọng Nguyệt Li thanh lãnh giải thích: “A Tứ, tu sĩ sau khi hiểu được quy tắc Thiên Đạo thì sẽ để lại dấu vết của mình ở trên Thiên Đạo. Nó cũng chính là ngôi sao mà muội nhìn thấy. Khi câu thông với trời đất sẽ để lại dấu vết, đó chính là cái đuôi đằng sau mỗi ngôi sao muội mới nói. Cái đuôi đó càng thô thì tu vi người ấy càng sâu. Mười mấy dấu vết linh khí thô to như cây cột kia chính là cửu cảnh Thánh Hiền vẫn còn tồn tại trên thượng giới Cửu Châu. Nếu như muội nhìn trộm dấu vết linh lực của người khác sẽ bị người ta đuổi giết. Sau này muội nhớ đừng làm chuyện như vậy nữa.”
Nguyệt Li thấy nàng hình như đã bị dọa bèn lấy ra một túi linh quả phơi khô từ vòng tay Hạo Nguyệt, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm hơi hơi nâng lên, đưa linh quả cho nàng: “Ăn chút đi cho đỡ sợ.”
“Giờ còn ăn cái gì mà ăn, tiểu sư muội thế mà lại có thể nhìn thấy dấu vết linh khí của cửu cảnh Thánh Hiền, trùi ui!” Âm cuối của Hách Liên Chẩn cao vút, hắn bắt lấy cánh tay Khương Tự cười ha ha: “Tiểu sư muội, kia chính là Thính Đạo Sơn Nhân a, một lão già thúi tính tình thối hoắc, năm đó mệnh cách Thần nữ Cô Xạ chính do lão ta phê, muội vậy mà có thể nhìn thấy dấu vết linh khí của lão, lão già kia khẳng định sợ tới chết khiếp, có khi còn tưởng rằng có Sơn Chủ Thánh Hiền muốn tìm lão tuyên chiến cũng nên!”
“Lão Thất, nói tiếng người.” Trọng Hoa cười tủm tỉm phe phẩy cây quạt hong khô một thân mồ hôi lạnh mới toát ra: “A Tứ tu hồn lực quả nhiên không giống bình thường, Lão Thất, giờ mi cần phải lo xem bản thân mi sắp trở thành hạng bét núi Thanh Vụ, tiểu sư muội sắp mạnh hơn mi rồi đấy!”
Hách Liên Chẩn: “……”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây