Khi mấy người Khương Tự đến Đông Hải đã thấy ở hải vực có không ít tu sĩ đang ngự kiếm phi hành. Cách đó không xa xuất hiện hình dáng của đảo tiên hải ngoại hơi mông lung, bởi vì linh khí trên biển quá kỳ lạ, sóng biển ngập trời nên mọi người không ai có thể tới gần, chỉ có thể đứng xa xa nhìn ngó.
“Tiểu sư muội, chúng ta đi phía trước chơi đi.” Hách Liên Chẩn ngồi trên Kim Ô nhìn Khương Tự và cún con đều đang ở trên Bút vẽ nhỏ, đáng yêu không nói hết thành lời, hắn bỗng muốn duỗi tay xoa nắn thử cún con kia.
Cún con vươn móng vuốt nhỏ mềm mại ra, chỉ một móng vuốt đã chụp thẳng lên mu bàn tay Hách Liên Chẩn, sau đó lại thấy Kim Ô ghét bỏ hất thẳng Hách Liên Chẩn xuống.
Cún con hồ hởi bay lên trên lưng Kim Ô. Hai con linh thú cứ thế chơi với nhau trên biển.
Hách Liên Chẩn bị tọa kỵ ném xuống chỉ có thể vội vàng kháp pháp quyết, đón gió mà đứng, cố gắng nặn ra một nụ cười xấu hổ, hahaha nói: “Người không bằng cún, người không bằng cún mà.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây