Khương Tự vọt tới trong lòng hắn, ôm lấy hắn rồi nức nở nói: “Huynh phải nhớ kỹ lời nói hôm nay đấy, sau này vô luận muội biến thành bộ dạng gì, huynh cũng đều không thể không cần muội nha.”
Lan Tấn thấp giọng cười thành tiếng, dịu dàng vuốt sợi tóc cho nàng, đồng ý: “Được.”
Cũng không biết mấy năm nay nàng sống như thế nào, rõ ràng khi còn nhỏ rất đáng yêu mà lúc lớn lên lại kiên cường độc lập như vậy. Toàn thân nàng tựa như tản ra hào quang lóa mắt rồi lại mang chút thiếu tự tin.
Nàng như vậy, ai nỡ vứt bỏ tiểu A Tứ được?
Chín người bọn hắn năm đó vì giành quyền nuôi dưỡng mà còn tranh đấu gay gắt, bây giờ có lẽ phải cướp đến vỡ đầu chảy máu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây