Khương Tự bảo mọi người tầm cốc lưu ly qua xếp thành một hàng, sau đó nàng lấy ra một thanh ngọc vừa cong mắt cười vừa gõ. Tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo vang lên lập tức khiến trong lòng mọi người chấn động, cảm giác được trước mắt như rõ ràng hơn, bụi bặm lắng đọng trong lòng như được tiếng nhạc kỳ ảo linh hoạt này thổi tan.
“Hay, thật dễ nghe, tiểu sư muội đàn luôn dễ nghe.” Hách Liên Chẩn ôm bầu rượu, sướng đến không biết đông nam tây bắc ở đâu.
Đám người Lan Tấn thấy nàng vui sướng gõ gõ cốc lưu li, gương mặt mang theo ý cười, tâm trí như quay ngược trở về những ngày tháng ở núi Thanh Vụ năm xưa. Mười năm ở hạ giới kia đã trở thành khoảng thời gian hạnh phúc khó có được nhất trong cuộc đời bọn hắn.
Khương Tự đàn xong một khúc, đầu dần rơi vào trạng thái mơ mơ hồ hồ, nàng cứ thế dán mặt lên mặt bàn bằng ngọc thạch lạnh lẽo, sung sướng ngủ mất.
Mọi người nhìn qua không khỏi nở nụ cười.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây