Ba người vượt qua con đường thiên nhiên vô cùng hẹp kia bước vào, cứ đi về phía trước thì địa thế lại càng thấp cứ như thể hướng xuống dưới chân núi vậy.
Chẳng biết đã đi bao lâu, ánh mặt trời dần tối đi, con đường núi vốn rất nhỏ rất hẹp giờ đột nhiên rộng mở thông suốt hơn. Nó nối đến một sơn cốc lộ thiên. Sơn cốc kia có những tảng đá hình thù kỳ lạ san sát nhau, những tảng đá muôn hình vạn trạng, lại có vô số dây leo sinh trưởng dọc theo vách đá. Trên những dây leo này đều treo từng chuỗi từng chuỗi linh quả màu tím đậm sắp chuyển sang màu đen, mùi hương thấm đẫm lòng người.
“A Tứ, là linh quả bát phẩm, nho Tử Ngọc, ngao, quả nho này ăn siêu ngon luôn.” Bút vẽ nhỏ kích động hò hét.
Linh quả bát phẩm, hơn nữa còn là nho Tử Ngọc?
Ánh mắt Khương Tự sáng lên nhìn về phía dây nho kia. Nếu có thể đào dây nho lên rồi trồng trong tiểu động phủ thì không phải sau này sẽ có nho Tử Ngọc cuồn cuộn không ngừng để ăn sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây