Mặc Khí vừa mới định bước vào trong viện… chân vẫn còn đang trong tư thế giơ lên, hồi lâu lại rụt trở lại. Thiếu niên đứng phía sau lan can ở hành lang, thấp giọng cười thành tiếng, tươi cười như hòa tan sát khí giữa đầu lông mày, trái tim đã bị đóng băng suốt bao nhiêu năm giờ trở nên mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi.
Năm ấy con bé mới chỉ 5 tuổi đã cười khanh khách nói rằng phải dùng điểm thiện ác để nuôi y, bây giờ mười mấy năm đã qua, con bé vẫn như cũ quyết tâm đứng bên cạnh y, vì y mà con bé không tiếc công kích tu sĩ Cửu Châu.
A Tứ vẫn luôn như vậy, vào những lúc y cảm thấy cô độc lạnh lẽo nhất vẫn giữ chặt tay y, nói cho y biết rằng hãy cùng bước lên, đừng để tụt lại phía sau.
Mấy năm nay Thiên Đạo không chứa chấp y, người đời cũng không chứa chấp y, y vẫn nghịch thiên mà đi, giết đến mức trời đất phải biến sắc, nhưng giờ y có tiểu sư muội rồi… dĩ nhiên không còn giống nữa.
Mặc Khí đi ra, đồng tử màu trà giống như bầu trời sạch sẽ sau cơn mưa, khàn khàn nói: “A Tứ, việc này để huynh tự giải quyết.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây