“Muội vẫn luôn ở trong bia sinh tử?” Giọng nói của Mặc Khí hơi không rõ, hai mắt đỏ đậm nhìn Khương Tự.
Hách Liên Chẩn hơi ngây người, tiểu A Tứ bị nhốt trong tấm bia đá chó má này? Trời, mấy năm nay con bé rốt cuộc trải qua thế nào?
Khương Tự cong mắt cười: “Trong mười hai năm bị nhốt, muội đã trồng rất nhiều hoa cỏ ở tấm bia đá kia đấy. Muội còn nhìn thấy các sư huynh vẫn luôn tìm muội cơ. Sau đó muội phát hiện ra rằng bản thân có thể tu luyện hồn lực ở trong tấm bia đá, cứ tu mãi từ lúc bí cảnh biến thành từ cảnh mới ra ngoài rồi phi thăng thượng giới.”
Khương Tự nói dăm ba câu sơ lược toàn bộ chuyện trong mười ba năm này.
Nguyệt Li thấy nàng nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, rồi lại nghĩ tới khi vừa gặp mặt nàng vẫn cười tươi tắn như cũ, đầu ngón tay chàng không khỏi nắm chặt lại, sau đó duỗi tay sờ sờ đầu nàng, giọng hơi ấm ách: “Đại sư huynh thực xin lỗi muội, do huynh không phát hiện sự dị thường của tấm bia đá này, A Tứ, Đại sư huynh không biết mấy năm nay muội phải khổ như vậy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây