Nàng thấy Ô Thất Thất làm việc chu toàn vô cùng, nàng không khỏi nhớ tới Lý đại nhân ở Vân Mộng Thập Bát Châu, hai người này nếu ở chung một chỗ có khi trở thành đôi bạn thân tinh ranh ấy chứ. Lý Trường Hỉ khi đó cũng coi như có đối thủ. Hi vọng huynh ấy có thể sớm ngày phá vỡ vào ngũ cảnh, thì thằng thượng giới.
Sáng sớm ngày hôm sau, Khương Tự và Ô Thất Thất đến cửa thành thành Phi Thăng hội hợp, quả nhiên đã thấy bên ngoài cửa thành có một thương đội đang đứng sẵn.
Thương đội Phúc Khí này vận chuyển một rương linh quả, mỗi rương đều dùng linh châu để phong bế kín nhằm đảm bảo linh quả khi đến Đông Châu vẫn giữ nguyên được hương vị, linh khí dư thừa.
“Những linh quả thất phẩm này đều là đặc sản của Nam Châu. Nghe nói mỗi rương bán với giá trên trời 100 linh châu thượng phẩm cơ, ấy thế mà mỗi năm cứ như nước chảy đưa về thế gia hào môn ở Đông Châu. Sinh hoạt nơi thượng giới thật xa hoa lãng phí, người còn không bằng quả, thật là người không bằng quả mà.” Ô Thất Thất búi một búi tóc đạo sĩ vừa cười vừa cảm khái.
Khương Tự ngửi được mùi thơm của linh quả truyền từ trong rương ra, quả thực là linh quả thất phẩm, bảo sao có thể bán với giá đắt như vậy. Chỉ có điều động phủ của nàng cũng có rất nhiều linh quả và đào tiên nên đối với thứ này không có hứng thú.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây