Khương Tự mỉm cười: “Muội có thể tự bảo vệ mình.”
Lý đại nhân cố nặn ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Mộc Tiêu rất nhanh đã quay trở lại, còn mang theo rất nhiều đặc sản của phủ Thiên Nguyên, khi về vành mắt hồng hồng. Người Mộc gia đều biết chuyến đi này của cậu dữ nhiều lành ít, thấy không thể khuyên được chỉ có thể đỏ mắt nhét cho cậu rất nhiều pháp khí bùa chú, coi thể không đứa con trai này.
Mộc Tiêu cũng không quay đầu lại mà đi thẳng, nở nụ cười với hàm răng trắng như tuyết: “A Tứ, Trường Hỉ huynh, chúng ta đi nhanh thôi, ta đã nói xong xuôi với người trong nhà rồi.”
Khương Tự gật đầu, Mộc Tiêu đi cũng tốt, họ xem nàng đấu với Cố Kỳ Châu một trận có lẽ có thể tăng thêm hiểu biết về quy tắc Thiên Đạo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây