Tàn niệm của Thanh Long từ trong cơ thể rồng thật lớn tràn ra, vô cùng không vui nói: “Sớm đã nói nhân tu không có phải thứ gì tốt, thế mà lại luyện hóa chúng ta, muốn đoạt truyền thừa chúng ta để lại cho hậu đại. Nhân tu hèn mọn, dám mơ ước truyền thừa của thần thú!”
Đáng tiếc, trước khi tàn thức của lão thú Kỳ Lân tiêu tán chung quy vẫn chờ được hậu đại, mà rồng trên thế gian chắc đều đã sớm diệt vong.
Đáy mắt Thanh Long hiện lên một tia bi ai, sau đó ánh mắt hơi ngưng lại, nhìn về phía tiểu Khương Tự, vảy rồng? Vảy rồng của Chúc Long? Đáng giận, không phải hậu đại Thanh Long của lão.
“Trên người tiểu nương tử có hơi thở của rồng, còn có hơi thở thượng cổ.” Lão thú Kỳ Lân hiền từ nhìn nhóc thú Kỳ Lân, nó vươn móng vuốt ra chạm vào móng vuốt nho nhỏ mềm mại của bé cún con, con đường truyền thừa bắt đầu mở ra.
Thấy trước khi lão thú Kỳ Lân hồn phi phách tán vẫn còn có thể truyền thừa, Thanh Long chỉ có thể thấp giọng thở dài, tàn thức xuất hiện trước mặt Khương Tự. Mấy người Lan Tấn hô hấp hơi ngừng lại, động tác nhất trí đứng bên cạnh tiểu A Tứ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây