Khương Tự nhìn phương hướng Cố Kỳ Châu biến mất, bút vẽ trắng như tuyết trong tay vung lên, trông bầu vẽ gáo tạo ra một nhà gian giống của Lan Tấn như đúc. Chỉ có điều đạo của Lan Tấn là Sinh Chi Đạo nên vẽ ra nhà giam có màu xanh lục tràn ngập lực lượng mạnh mẽ.
Trong khi đó, Khương Tự lại vẽ ra nhà giam thuần một sắc trắng, tuy không có linh lực nhưng lại tản ra một cỗ ý chí cầm tù nhàn nhạt, trực tiếp khóa chặt Cố Kỳ Châu lại.
Chỉ vài nét bút ít ỏi của bé đã xé rách hư không, chiếc lồng giam màu trắng mang theo Cố Kỳ Châu cùng nhau biến mất, không biết đã rơi xuống chỗ nào trong Điện đồng.
Lan Tấn trợn mắt há hốc mồm, Nguyệt Li và Mặc Khí phải lau mắt nhìn, không thể tưởng tượng nhìn bé, đây là đạo của A Tứ sao?
“Há há há, ngã chết đồ chó kia đê.” Bút vẽ nhỏ thấy Cố Kỳ Châu ngã vào khe không gian, hưng phấn hô hào: “A Tứ, nếu chúng ta hiện tại không giết được gã, vậy về sau thấy một lần sẽ đánh gã một lần đi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây