Khương Tự chỉ có cảm giác người càng ngày càng nhẹ, thân thể cứ như thoải mái uyển chuyển hơn rất nhiều. Từ nhỏ bé đã ăn chay, sau này lên núi Thanh Vụ cũng chỉ uống thanh lộ, ăn các loại quả, không ăn thịt tanh. Hơn nữa ngày ngày còn uống Hoa Lê lộ nên tạp chất bị bài xuất khỏi cơ thể cực nhỏ. Dù ít tạp chất như vậy cũng đã bị hồ Băng Viêm Ngọc Phách đẩy hết ra khỏi cơ thể.
“Bút vẽ nhỏ, ta còn có thể chịu được, hôm nay ta sẽ xuống rèn luyện hồn phách.”
Bút vẽ nhỏ thấy thái độ bé kiên định, gật đầu nhắc nhở: “Vậy cũng chỉ có thể ngâm thêm một lát, ừ, một phút thôi! Không thể nhiều hơn nữa. Nếu cô đau đến không chịu nổi thì uống một giọt tinh d*ch vạn năm. Linh dịch vạn năm là nguyên liệu phụ trợ cực phẩm sử dụng khi tôi thể, đúng là làm ít công to đấy.”
“Được.” Khương Tự đặt bé cún lên trên bậc thang ngọc bích, bỗng thấy nhóc thú Kỳ Lân tò mò vươn móng vuốt nhỏ chạm chạm vào nước hồ Băng Viêm Ngọc Phách, tức khắc lông toàn thân của nó đau đến mức dựng thẳng hết lên, ngao lên một tiếng rồi trốn rất xa, nháy mắt đã chạy đi mất.
Khương Tự bật cười, lấy bình ngọc nhỏ đựng linh dịch vạn năm ra nhỏ một giọt vào miệng, bé không nuốt vào mà chỉ ngậm. Sau đó bé mới cởi bỏ áo váy, chỉ mặc váy lót bằng lụa mỏng đi xuống. Chân chỉ mới xuống được một chút đã đau đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây