“Không có thực lực tự lên thượng giới thì chỉ có thể trở thành đá kê chân thôi. Tiểu A Tứ tuổi còn nhỏ, hoạt bát đáng yêu quả thực khiến người ta thích. có điều sau khi lớn lên dù sao cũng sẽ thay đổi, có thể con bé sẽ oán hận chúng ta. Hoạn nạn nâng đỡ không bằng quên nhau trong giang hồ, đối với chúng ta hay với con bé đều tốt.” Tiêu Tích U lạnh lùng thẳng thắn nói rõ.
“Lão Cửu, ngươi nói cái gì nói bậy?” Hách Liên Chẩn tức giận nói, “Không hổ người tu Tử chi đạo, toàn thân không một chút hơi thở người sống, lời nói đều không phải tiếng người.”
Tiêu Tích U cười lạnh: “Trọng Hoa muốn luyện chế con bé thành con rối nhỏ không phải muốn con bé vĩnh viễn giữ dáng vẻ 5 tuổi đáng yêu sao? Huynh hỏi thử Trọng Hoa xem, huynh ấy càng thích tiểu A Tứ bây giờ hay Khương Tự 10 năm sau hơn? Hơn nữa ta và huynh có thân phận địa vị như vậy, liệu có thể tồn tại một người phàm không hiểu chút pháp thuật nào bên cạnh không? Ta chỉ nói tình hình thực tế thôi.”
Trọng Hoa phe phẩy cây quạt, cười như không cười mà chẳng nói gì. Chuyện 10 năm sau thế nào chẳng ai có thể nói rõ được, ít nhất hiện giờ hắn rất thích tiểu sư muội đáng yêu dễ thương, hi vọng con bé vĩnh viễn không lớn lên, cứ như vậy là bạn bên cạnh hắn.
Sau khi lớn lên sẽ thật phiền toái, hắn không thể véo khuôn mặt nhỏ của con bé được, cũng không thể ôm con bé, dù sao cũng đâu phải đạo lữ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây