Khóe mắt Thôi Bất Vi muốn nứt ra, tức tối hét lên: “Nguyên nương, muội thật sự vì gã mà ruồng bỏ tông môn sao?”
Nguyên nương quay người đi, nhàn nhạt đáp: “Sư huynh, đây là lựa chọn của ta. Ta thích chàng ấy, hơn nữa còn có con với chàng ấy rồi. Huynh cũng nên vì bản thân mà sống thôi.”
Chúng tu sĩ dại ra, ảo cảnh này sao cùng trước đó hoàn toàn khác vậy, rốt cuộc chuyện là như thế nào? Lang Hoàn bị nhốt trong thuật Nhân Quả cũng sợ hãi hò hét, chuyện này không thể nào, chuyện này không có khả năng xảy ra.
“A lang, chúng ta đi thôi.” Nguyên nương hơi hơi mỉm cười, duỗi tay giữ chặt hắn ta, hình ảnh tươi cười dừng trong ảo cảnh, không có phản bội, không có giết chóc, chỉ có yêu thương và dịu dàng.
“Lang Hoàn, đây là thuật Nhân Quả, nếu ngươi không giết Nguyên nương, đạo thuật hiện ra chính là quả ngươi sẽ nhận được. Đáng tiếc ngươi giết nàng, thậm chí đến một cơ hội mở miệng cũng không cho nàng, ngươi không xứng có được tình yêu của Nguyên nương, không xứng có được đứa con chưa xuất thế kia.” Khương Tự lạnh lùng mở miệng: “Ngươi ở lại nơi đây tìm kiếm hơn vạn năm, nó chính là đáp án ngươi muốn tìm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây