Mấy tên tu sĩ còn sống thấy con gái Linh gia tiếng tăm vang dội nhất phủ Trung Châu giờ đã xé bỏ lớp vỏ dịu dàng hiền lành bên ngoài, để lộ bản chất ngọc diện la sát bên trong, lại nhìn thấy sắc mặt Vô Tình đạo quân lạnh băng, đáy mắt quanh quẩn sát ý nhàn nhạt, tức khắc sợ tới mức mặt không có chút máu.
“Bọn ta không biết Khương Tự ở đâu, bọn ta cái gì cũng không biết, cầu đạo quân thả cho bọn ta một đường, đừng giết bọn ta.”
“Lúc ban ngày ta có nhìn thấy tiểu sư muội Kiếm Tông bị truyền tống đến cánh đồng hoang vu, đạo quân lúc ấy cũng ở.” Một nam tu run run rẩy rẩy báo lại.
Cố Kỳ Châu nâng mắt, đôi mắt tối đen hiện lên một tia ánh sáng nho nhỏ: “Ngươi nói A Tứ bị truyền tống tới cánh đồng hoang vu?”
Nam tu liều mạng gật đầu, lấy lòng kể sạch: “Lúc ấy ta thấy tiểu sư muội Kiếm Tông hông đeo bút vẽ, còn có con chó con màu tuyết trắng, con bé ấy nhất định đã trốn trong bụi cỏ ở cánh đồng hoang vu, tiểu nương tử kia người nhỏ chân ngắn, đạo quân giờ đuổi theo chắc chắn vẫn còn kịp.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây