“Chúng ta so cầm kỳ thư họa đi.” Tiểu đế cơ vuốt đầu lông xù xù của bé cún, môi anh đào mềm mại khẽ cong lên: “Xin mời Khô Liễu đại sư ra đề.”
Khô Liễu đại sư đang ngồi ngay ngắn cùng đoàn trưởng lão nghe thế bèn đứng dậy, lông mày trắng như tuyết hiền từ rũ xuống, hướng tiểu nương tử trên đài chắp tay trước ngực, mỉm cười nói: “Vậy để Khô Liễu ra đề, tiểu thí chủ bên hông có một chiếc bút vẽ, vậy thi họa trước đi. Vẽ một bức tranh về nhân gian.”
Một bức tranh nhân gian? Đề mục này quá rộng. Đám tu sĩ phía dưới sôi nổi nghị luận, đây chẳng khác nào tự do phát huy còn gì?
Khô Liễu đại sư búng tay một cái huyễn hóa thành hai cuộn tranh trắng, cuộn tranh kia tựa như dài vô hạn, có thể chứa được vật trong thiên hạ, bao bọc cả trời đất.
Tất cả đều bị chiêu thức đạo thuật tinh diệu ấy thuyết phục.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây