Khương Tự rũ mắt, đầu ngón tay nắm chặt, hóa ra tử kiếp của bé còn chưa phá: “Sao Thanh Loan không muốn người khác nhìn thấy kiếp trước kiếp này của ta?”
Tiểu động phủ bị hỏi cứng đờ, rầu rĩ nói: “Ta là một chiếc bút, ta không có não đâu.”
Khương Tự phụt một tiếng, bật cười, nói: “Được được được, không hỏi, các sư huynh hẳn đều nhìn ra nốt ruồi màu máu nơi khóe mắt của ta nên mới để Ngũ sư huynh bói cho ta một quẻ. Ta đi tìm các sư huynh.”
Khương Tự bò dậy rửa mặt, búi tóc lại, gõ gõ đầu mình, bé hình như đánh mất thứ đồ quan trọng gì đó, rốt cuộc là thứ gì nhỉ?
“Tiểu nương tử, muội ở đâu?” Lý Trường Hỉ đứng xa xa ngoài nhà hoa, nhìn thấy hòa thượng anh tuấn có tướng trang nghiêm dưới tàng cây tử vi kia, xoa xoa đôi mắt, hoài nghi bản thân có phải đi nhầm chỗ không.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây