Mộc Tiêu ngơ ngác quỳ xuống, lại dập đầu một cái.
Tay áo xanh của Lan Tấn khẽ nhúc nhích, bấm thuật pháp nâng người dậy, cười nói: “Các vị mời vào bên trong ngồi.”
“Lão đây còn muốn cảm ơn Khương gia tiểu nương tử một chút.” Ánh mắt ông cụ Mộc gia sáng ngời nhìn về phía Khương Tự đang mang theo cún con chơi đùa ở trong đình viện.
Hôm qua ông dù đã hôn mê bất tỉnh nhưng lúc mơ mơ màng màng vẫn còn chút tri giác, cảm giác có thiếu nữ người mang theo mùi hoa lê và mùi nguyệt quế bón cho mình uống một giọt cam lộ.
Giọt cam lộ kia vừa vào miệng, nháy mắt ông đã dần tỉnh táo lại, giống như cây cổ thụ sinh ra mầm mới, giếng cạn có nước vậy, sức sống một lần nữa tăng lên. Chờ đến khi ông tỉnh lại hoàn toàn, vừa hỏi mới biết Khương Tự đã tới, trong lòng liền hiểu rõ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây