Nguyệt Li nuốt viên Bách Hoa ngưng lộ màu tím nhạt vào, dược hiệu lành tính ngay lập tức tản ra khắp cơ thể, chữa trị kinh mạch bị tổn hại, chỉ trong chốc lát cảm giác đau đớn liền biến mất, thương thế vậy mà lại tốt hơn một nửa.
Ánh mắt Nguyệt Li hơi dừng lại, giọng thật phát ra, kinh ngạc mở miệng: “A Tứ, thuốc của muội?”
“Có tác dụng không ạ? Muội ngày thường cũng ăn, không thấy bị sao cả, muội vẫn khỏe như nghé con nè.” Tiểu đế cơ chớp chớp đôi mắt to đen nhánh, ngọt ngào nói.
Đám người Lan Tấn thấy bé yếu ớt mềm mại, không dính dáng chút nào tới nghé con, tức khắc phụt cười thành tiếng, trận cười này lập tức chạm vào miệng vết thương.
“Ai da. Tiểu sư muội, đau… đau chết mất.” Trọng Hoa ôm cánh tay, thảm thảm thương thương ra vẻ đau đớn lắm lắm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây