Mỗi khi gã ta tới hành cung, A Tứ luôn vui mừng như ánh sáng ngập tràn khắp nơi, nhanh chân chạy ra, uyển chuyển nhẹ nhàng giống như một con bướm có thể vượt qua trời đông giá rét vậy, gã ta biết nàng yếu nên thường xuyên răn dạy.
A Tứ lại cười khanh khách nói: “Nếu sinh bệnh, sư phụ có thể ở bên ta nhiều hơn, tất nhiên còn thay ta tìm thuốc hay nữa.”
Sau giọng nói và dáng điệu nụ cười của vị nữ đế này dần dần cùng A Tứ hòa thành một thể, dường như là cùng một người, có điều sẽ không cười với gã ta, sẽ không gọi gã ta bằng hai tiếng sư phụ, càng sẽ không tiếp tục đứng một chỗ chờ gã ta.
Cố Kỳ Châu thu tầm mắt về, bóng dáng biến mất khỏi Trích Tinh Lâu, xuất hiện ở hành cung suối nước nóng ngoài thành, đẩy cánh cửa gỗ bị hoang phế mười mấy năm ra.
Cánh cửa kẽo kẹt rung động, trong viện cỏ hoang mọc lan tràn, cây đào năm đó A Tứ trồng đã sớm chết héo, cây cây táo góc tường kia cũng vì chủ nhân mất đi mà dần dần không kết ra những quả táo vừa lớn vừa đỏ nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây