Ra khỏi cửa chính, Lumian giống như tiến vào trong một thế giới khác.
Trước mắt hắn đã không còn là thôn Cordu quen thuộc kia nữa, thay vào đó là một ngọn núi đỏ sậm và từng vòng kiến trúc sụp đổ vây xung quanh nó, tất cả cùng cấu thành một đống đổ nát quái dị.
Sương mù trên trời cao dày đặc thảm đạm, ánh sáng khó xuyên qua được, mặt đất bị phá nát, phần lớn là đá vụn, Lumian cầm rìu, cẩn thận đi tới trước, dọc theo đường đi không hề tìm được chỗ nào có thể dùng làm nơi ẩn nấp.
Nơi này cỏ dại không mọc lên được, không thấy bóng dáng cây cối.
Lumian vừa đi vừa run sợ trong lòng, chỉ có thể ưỡn thắt lưng, an ủi mình – ít nhất nếu như trên mảnh đất này thật sự có nguy hiểm gì, đó là vừa nhìn đã thấy, có thể phát hiện trước tiên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây