Từ Tu Chân Giới Quay Về Tôi Mở Một Vườn Thú

Chương 6:

Chương Trước Chương Tiếp

...

Bên này, trên mạng đang bàn tán xôn xao, Lăng Dao đã bước vào trong vườn thú.

Vườn thú Gấu Trúc đúng là “trong ngoài như một”, biển hiệu bên ngoài ọp ẹp, thì kiến trúc bên trong cũng chẳng khá hơn là bao.

Kéo vali hành lý đi vào trong, Lăng Dao nhìn bức tường xám xịt, loang lổ vết bẩn, bụi bặm, mạng nhện giăng khắp nơi, vô cùng nhếch nhác.

Ánh mắt Lăng Dao lướt qua lớp bụi, còn chưa lên tiếng, con vẹt đang đậu trên vai cô đã lên tiếng: “Đây là vườn thú tồi tàn nhất mà tôi từng thấy, làm giảm phong cách của tôi quá.”

Đúng như cư dân mạng suy đoán, con vẹt này thật sự đã thành tinh, nói chuyện không khác gì con người, suy nghĩ cũng chẳng khác là bao. Lúc nãy trước mặt người ngoài nó không dám thể hiện quá đáng, nhưng nó tinh ranh nhận ra sự khác thường của Lăng Dao, nên mới dám láo toét như vậy.

Hai con vẹt còn lại bay bên cạnh Lăng Dao cũng bắt chước: “Tồi tàn... Tồi tàn... Tồi tàn...”

Lăng Dao vỗ nhẹ đầu con vẹt, bật cười: “Nhìn cậu như vậy, chẳng lẽ đã đi rất nhiều vườn thú rồi?”

Con vẹt líu lo đáp: “Đừng nhìn tôi như vậy, tôi đã là vẹt già rồi đấy, bao nhiêu năm nay, tôi đã đi khắp nơi, hồi còn trẻ từng lăn lộn ở vườn thú, đương nhiên biết vườn thú như thế nào. Vườn thú tồi tàn thế này, tôi còn chẳng muốn vào ấy chứ.”

Lăng Dao nhàn nhạt liếc nó một cái: “Vậy mà bây giờ cậu vẫn phải ở đây?”

Tuy con vẹt chưa thể hóa hình người, nhưng nó đã có trí tuệ của con người, hơn nữa còn là trí tuệ của người trưởng thành.

Lúc nãy, trước mặt Hồ Nhất và Phó Duệ Long, nó cố ý biểu hiện điệu thấp, là vì biết sức mạnh của con người rất lớn, nếu để lộ chuyện mình có linh trí, kết cục chắc chắn sẽ rất th thảm. Bình thường, nó nhiều nhất cũng chỉ giả làm chim bình thường, xua đuổi những ai đến gần biệt thự.

Còn chuyện có dùng đến năng lực đặc biệt của mình hay không, thì chỉ có trời biết, đất biết, vẹt biết.

Nhưng không ngờ lại rơi vào tay Lăng Dao. Ngay khoảnh khắc bị Lăng Dao nắm trong tay, nó đã cảm nhận được áp lực cực lớn từ cô, đó là áp lực vượt xa thực lực của nó, cho nên nó mới ngoan ngoãn như vậy, bảo làm động vật liền ngoan ngoãn làm động vật.

Vẹt vốn dĩ là loài thích nói chuyện, dù sợ Lăng Dao, nhưng sau khi tiếp xúc, nó phát hiện ra tuy cô lợi hại, bề ngoài cũng lạnh lùng, nhưng không phải là người thích dùng bạo lực. Vì vậy, nó lại bộc lộ bản tính, suốt đường đi cứ líu lo không ngừng.

Nhưng sau khi đi theo Lăng Dao đến vườn thú, nhìn vườn thú đổ nát, hoang tàn, nó lại động tâm. Con mắt đen láy của nó đảo một vòng, dường như đã có ý đồ gì đó.

Lăng Dao không chú ý đến sự thay đổi nhỏ trên mặt con vẹt, cho dù có chú ý thì cô cũng chẳng quan tâm, dù sao cũng chỉ là một con vẹt tinh chưa hóa hình, cô có đủ sức mạnh để khống chế nó.

Tâm trí Lăng Dao đều đặt hết lên vườn thú.

Tuy đã sống ở Tu Chân giới vài năm, nhưng sau khi trở về, ký ức của Lăng Dao cũng dần trở về. Lúc trước, sau khi ký hợp đồng, vào ngày bàn giao, cũng chính là hôm nay, nhân viên và ông chủ cũ của vườn thú đã nhanh chóng rời đi, mặc kệ vườn thú tự sinh tự diệt.

Trong túi xách Lăng Dao mang theo có một tập tài liệu, ghi chép danh sách động vật trong vườn thú này, tổng cộng chỉ còn khoảng hai mươi loài.

Tuy đây chỉ là một vườn thú tư nhân nhỏ, nhưng cũng không đến nỗi chỉ có chừng đó động vật, nhưng vì ông chủ trước kinh doanh không tốt, lại thêm nhân viên không chăm sóc động vật chu đáo, động vật trong vườn thú lần lượt chết, hoặc ốm yếu, rất nhanh đã chỉ còn lại ngần ấy.

Cứ như vậy, vườn thú rơi vào vòng luẩn quẩn, không có động vật, khách tham quan cũng ít, lại là vườn thú tư nhân, rất nhanh đã thua lỗ, đến lúc Lăng Dao tiếp quản, ông chủ cũ của vườn thú gần như phá sản.

Hai mươi mấy loài động vật còn lại đều không phải là động vật quý hiếm gì. Có lẽ con vật quý giá nhất chính là con hổ duy nhất kia, con hổ này chẳng có chút khí phách của chúa tể sơn lâm nào, nằm ủ rũ trong chuồng, Lăng Dao – vị tân vườn trưởng mới - đến mà nó còn chẳng thèm liếc mắt nhìn.

Ngoài ra còn có một bầy khỉ bị nhốt trong khu chuồng trại đơn sơ của vườn thú.

Lăng Dao nhìn lướt qua, thấy đám khỉ này còn bị rụng lông nhiều hơn cả dân IT.

Con khỉ đầu đàn có vẻ lanh lợi, dường như nhận ra Lăng Dao là chủ nhân mới, liền giơ tay vẫy vẫy về phía cô, nhưng cũng chỉ giới hạn trong động tác đó, nó chẳng còn sức lực để làm gì hơn.

Số lượng nhiều nhất chính là các loài chim, trong đó có rất nhiều loại vẹt, nhưng so với con vẹt đang bay bên cạnh Lăng Dao, cho dù là về hình thể hay tinh thần, đều kém xa.

Lăng Dao cầm danh sách trong tay, nhíu mày.

Trước đó, tuy có người cho đám động vật này ăn, nhưng vệ sinh thì rất kém. Nhất là bầy khỉ kia, người ngợm bẩn thỉu, đen đúa, không nhìn ra màu lông ban đầu.

Diện tích vườn thú không lớn, Lăng Dao rất nhanh đã tham quan hết một vòng, nhưng càng nhìn, lông mày cô càng nhíu chặt hơn.

Vườn thú này quá ọp ẹp, muốn phát triển, phải xây dựng lại, phải mở rộng quy mô, phải tăng thêm chủng loại động vật, những việc này đều tốn rất nhiều tiền.

Tiền bạc tuy là vật ngoài thân, nhưng lại khiến người ta đau đầu. Ở Tu Chân giới, Lăng Dao vung tay là có thể ném ra một đống linh thạch, bây giờ lại phải lo lắng chuyện tiền bạc. Cô đã dùng hết tiền tiết kiệm để mua vườn thú, bây giờ trên người chẳng còn bao nhiêu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️