Từ Tu Chân Giới Quay Về Tôi Mở Một Vườn Thú

Chương 43:

Chương Trước Chương Tiếp

Lăng Dao: “...” Cô bước đến, xoa đầu Hồ Nhất.

Vì vừa mới dầm mưa, nên tóc Hồ Nhất bị ướt, cộng thêm mái tóc vàng hoe, trông anh ta giống như một con chó Golden Retriever to lớn đang làm nũng với chủ.

Lăng Dao mỉm cười: “Đây là nhân viên mới của vườn thú.”

Bị Lăng Dao xoa đầu trước mặt mọi người, Hồ Nhất có chút ngại ngùng, nhưng vẫn ưỡn ngực, “hừ” một tiếng, đi ngang qua Vân Sơn và Thỏ Tân, đến tìm Tô Hiến và Vương Vũ Văn đang dọn dẹp bãi chiến trường.

Tuy Hồ Nhất thẳng như ruột ngựa, nhưng anh ta rất nhạy bén, anh ta nhận ra Lăng Dao và mấy người kia hình như có chuyện muốn nói riêng, nên không ở lại đây nữa.

Vân Sơn và Thỏ Tân tỏ vẻ không chấp nhặt với trẻ con, nhưng nói thật, nhìn Lăng Dao và Hồ Nhất thân thiết như vậy, bọn họ cũng rất ghen tị, bọn họ cũng muốn ôm đùi đại lão như vậy.

Chuyện ôm đùi tạm thời gác lại, Vân Sơn và Thỏ Tân nhìn đồng nghiệp mới đi theo sau Lăng Dao với ánh mắt cảnh giác.

Giao Long nhìn hai người bọn họ, cười khẩy: “Thỏ con, mèo con, còn chưa đủ nhét kẽ răng.”

Lăng Dao liếc nhìn nó: “Đồng nghiệp phải yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau, nếu không sẽ bị trừ lương thực.”

Giao Long không hứng thú với lương thực, nhưng vì nể mặt Lăng Dao, nên nó đành thu hồi ánh mắt thèm thuồng. Giao Long không biết, nó đã vô tình “lập flag“.

(*) lập flag: ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, ý chỉ việc hùng hồn nói trước chuyện gì đó, nhưng kết quả lại trái ngược với mong đợi, có nghĩa tương tự như nói trước bước không qua.

Giao Long cười khẩy một tiếng, định nói gì đó, nhưng khi ánh mắt lướt qua Tiểu Kim Xà trên vai Lăng Dao, nó liền im bặt.

Nó không giống Vân Sơn, Vân Sơn sau khi đối mặt với uy áp của Tiểu Kim Xà, liền không còn cảm nhận được áp lực từ nó nữa. Nhưng có lẽ vì cùng là loài rắn, nên lúc này, Giao Long vẫn mơ hồ cảm nhận được sự khác thường từ Tiểu Kim Xà.

Nhưng rốt cuộc là khác thường ở đâu, thì nó lại không nói rõ được.

Bỏ qua Giao Long, ánh mắt Thỏ Tân chạm phải Trịnh Văn, Thỏ Tân bỗng nhiên cảm thấy lúng túng.

Trịnh Văn còn chưa kịp lên tiếng, đạo sĩ trẻ tuổi bên cạnh đã kinh hô: “Tiền bối Thỏ, sao anh lại ở đây?”

Bị Trịnh Văn nhìn chằm chằm, Thỏ Tân đành thừa nhận : “Không cho phép yêu tu làm thêm sao?”

Lúc này, Lăng Dao mới biết người cô vừa cứu chính là “chỗ dựa” của Thỏ Tân, suy cho cùng, cứu người cũng là cứu mình, Lăng Dao rất hài lòng, cảm thấy mình không “cứu nhầm người“.

Ngay lúc Thỏ Tân và Trịnh Văn câm nín, Tô Hiến hốt hoảng chạy đến: “Không xong rồi, báo tuyết biến mất rồi.”

Lăng Dao quay đầu nhìn Vân Sơn đang “hóng hớt” bên cạnh.

Vân Sơn ngại ngùng ho khan một tiếng: “Có lẽ nó đi tìm chỗ trú mưa, tôi đi tìm thử xem.”

Nói xong, Vân Sơn liền bước ra ngoài, mặc kệ vẻ mặt muôn hình muôn vẻ của mọi người, dù sao trong số những người ở đây, chỉ có một mình Tô Hiến là không biết chuyện gì đang xảy ra.

Tô Hiến vẫn còn ngơ ngác: “Sao anh Vân biết báo tuyết ở đâu?”

Vì “tam quan” của Tô Hiến, cũng vì “thể diện” của Vân Sơn, Lăng Dao bèn bịa ra một lý do: “Anh Vân của cậu là người chăm sóc báo tuyết.”

Tô Hiến lẩm bẩm: “Người chăm sóc báo tuyết chẳng phải là khỉ đầu đàn Tiểu Hoàng sao?”

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Tô Hiến cười ha hả, gãi đầu: “Tôi đùa thôi, tôi đi theo anh Vân xem anh ấy có tìm thấy báo tuyết không.”

Sau khi Vân Sơn rời đi, chỉ còn lại Thỏ Tân và đồng nghiệp của anh ta mặt đối mặt.

Thỏ Tân hiếm khi lộ vẻ ngại ngùng như vậy, lúc này, đạo sĩ trẻ tuổi và những người khác mới hiểu tại sao lúc trước liên lạc với Thỏ Tân, anh ta lại không bắt máy.

Nhưng cảm nhận được linh khí dồi dào trong vườn thú, lại nghĩ đến thực lực của Lăng Dao, bọn họ cũng hiểu được lý do Thỏ Tân ở lại đây.

Chỉ có Trịnh Văn trầm tư, lúc mọi người không chú ý, anh ta lại lén nhìn Tiểu Kim Xà trên vai Lăng Dao.

Hôm nay, Tiểu Kim Xà đang trong trạng thái “lạnh lùng”, nó ngẩng cao đầu, lạnh lùng nhìn mọi người trong phòng.

Hành động “lén lút” của Trịnh Văn bị nó bắt gặp, Tiểu Kim Xà nhìn lại anh ta.

Trịnh Văn vội vàng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn thêm nữa, nhưng trong lòng đã xác nhận suy đoán lúc trước.

Còn những người khác mà Trịnh Văn mang đến, sau khi biết Thỏ Tân đang làm thêm ở vườn thú của Lăng Dao, liền thở phào nhẹ nhõm. Thỏ Tân là người nhà, Thỏ Tân làm việc ở đây, suy cho cùng, Lăng Dao cũng coi như là người nhà.

Lúc này, suy nghĩ đơn giản, thô bạo của bọn họ hoàn toàn trùng khớp với “chỗ dựa” của Lăng Dao.

Bầu không khí giữa hai nhóm người cũng trở nên hòa thuận hơn.

Trịnh Văn thu hồi ánh mắt, coi như không nhìn thấy gì, tập trung sự chú ý vào Lăng Dao.

Ban đầu, vì đã nhận đồ của Lăng Dao, nên anh ta không biết nên cảm ơn cô như thế nào, sau khi nghe được câu chuyện giữa Lăng Dao và Thỏ Tân, anh ta liền quyết định, sau này nếu nhập khẩu thêm động vật mới, ví dụ như Giao Long lần này, có thể nhờ Cục Quản lý Thời gian Đặc biệt giúp đỡ làm thủ tục.

Lúc này, Lăng Dao thật sự cảm nhận được lợi ích của việc có “chỗ dựa”, vui vẻ đồng ý.

Giao Long hung dữ nhìn bọn họ, nhưng không ai quan tâm đến tâm trạng của nó.

Trên Weibo, cư dân mạng cũng đang bàn tán sôi nổi về cơn bão vừa rồi ở thành phố N.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️