Nhân viên Cục Khí Tượng cũng hoang mang, khó hiểu. Bọn họ vẫn luôn theo dõi cơn bão này, lẽ ra nó sẽ không đến thành phố N nhanh như vậy, nhưng cơn bão này như “mọc cánh” bay đến ngoại ô thành phố N, mang theo mưa to, gió lớn ập đến.
Không chỉ tốc độ di chuyển nhanh hơn, mà sức tàn phá cũng rất lớn, nhân viên theo dõi phát hiện ra sự bất thường của cơn bão này, liền lập tức báo cáo lên cấp trên.
Lăng Dao xuất hiện ở bên ngoài vườn thú, nhìn về phía đông. Bầu trời u ám, mây đen kéo đến, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sấm ì ầm.
Lăng Dao ngẩng đầu lên nhìn, đó không phải là sấm sét bình thường, mà là thiên lôi.
Chính là thiên lôi từng đánh trúng cô, coi như là người quen cũ, nên cô vừa nhìn đã nhận ra. Nói đến vận may, thì Lăng Dao đúng là may mắn, đã trải qua thiên lôi mấy lần, nhưng vẫn bình an vô sự, hơn nữa mỗi lần đều có thu hoạch.
Gió thổi mạnh, Lăng Dao nhíu mày nhìn cơn bão cách vườn thú chỉ vài km, bão trong mắt người thường là vô hình, cho dù là tâm bão đi qua, thì bọn họ cũng chỉ cảm nhận được gió thổi mạnh, nhiều nhất là nhìn thấy đồ vật xung quanh bay tứ tung.
Nhưng trong mắt Lăng Dao, cơn bão này lại có hình dạng, giống như những dải lụa trắng, cuồn cuộn kéo về phía trung tâm, cơn bão đang di chuyển về phía vườn thú.
Mưa lớn cũng ập đến, giống như có người đứng trên mây, dùng chậu hắt nước xuống.
Lăng Dao nhíu mày.
Cô vội vàng đi ra ngoài, không chú ý đến Tiểu Kim Xà cũng đi theo.
Lúc này, Tiểu Kim Xà cùng Lăng Dao nhìn về phía tâm bão, vẻ mặt nghiêm trọng như nhau.
Du khách đang tham quan vườn thú và những người đang mua trái cây đều ngơ ngác, không hiểu tại sao thời tiết lại đột ngột thay đổi, bọn họ ra ngoài đều đã xem dự báo thời tiết, rõ ràng hôm nay là ngày nắng đẹp?
Mưa quá to, du khách vội vàng tìm chỗ trú mưa.
Vài nhân viên trong vườn thú đều bận rộn, hướng dẫn du khách đi vào trong nhà.
Lúc này, khuyết điểm thiếu nhân lực của vườn thú đã bộc lộ, du khách quá đông, nhân viên không đủ, nhất thời vườn thú trở nên hỗn loạn.
Trong chuồng báo tuyết, Vân Sơn và Thỏ Tân ngừng đánh nhau, cùng ngẩng đầu nhìn về phía đông, vẻ mặt nghiêm trọng như nhau, nhưng rất nhanh, bọn họ đã nhìn thấy Lăng Dao đi đến gần tâm bão. Hai yêu tu đều biết rõ thực lực của Lăng Dao, lúc trước bọn họ bị cô đánh bay từ trên trời xuống chỉ bằng một kiếm.
Bọn họ vô cùng tin tưởng Lăng Dao, cảm thấy không có chuyện gì mà cô không giải quyết được.
Sau khi yên tâm, hai yêu tu mới nhìn thấy tình trạng hỗn loạn của vườn thú.
May mà lúc này không có du khách nào chú ý đến động vật, trước chuồng báo tuyết cũng không còn ai, hai yêu tu liền hiện nguyên hình, cùng những người khác sơ tán du khách.
Hồ Nhất đang có chút sứt đầu mẻ trán, trên người đều ướt đẫm, nhưng vẫn còn rất nhiều du khách chưa vào trong nhà. Ngay lúc này, anh ta nhìn thấy hai người đàn ông cao gầy, đẹp trai, nhanh chóng bước đến, cùng anh ta duy trì trật tự.
****
Trùng hợp là, Hồ Nhất đến vườn thú mấy lần đều không gặp Vân Sơn và Thỏ Tân, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy hai người bọn họ, ban đầu còn tưởng hai người này là du khách tốt bụng, tự động ra tay giúp đỡ, trong lòng rất cảm kích.
Nhưng không ngờ Tô Hiến lại bước lên trước, kích động nói: “Anh Vân, anh Thỏ, hai anh đến rồi, em không tìm thấy viên trưởng.”
Tô Hiến đã từng gặp Vân Sơn và Thỏ Tân, hai người này vẫn luôn bận rộn sửa sang vườn thú và khu vực trên núi, trong mắt Tô Hiến, bọn họ là “cánh tay phải, cánh tay trái” của Lăng Dao. Tuy không biết tại sao hôm nay khai trương mà đến giờ hai người này mới xuất hiện, nhưng bọn họ vừa đến, Tô Hiến liền yên tâm.
Hồ Nhất: Hai tên “mặt trắng” này là ai, hình như còn quen biết viên trưởng?
Vân Sơn vừa hướng dẫn du khách, vừa trả lời: “Viên trưởng ra ngoài có việc, vừa mới đi không lâu.”
Tô Hiến “Ồ” một tiếng, không hỏi nhiều.
Hồ Nhất bên cạnh lại nổi cơn tam bành, sau khi trải qua chuyện tai nạn xe cộ, anh ta đã tự phong mình là “em trai ruột” của Lăng Dao. Bây giờ lại xuất hiện hai tên “tiểu thịt tươi” đẹp trai ngang ngửa anh ta, nói chuyện lại còn lạnh lùng, giống như đi theo “lối mòn” của anh ta, trong lòng anh ta có chút khó chịu.
Vào lúc quan trọng như vậy, Lăng Dao lại ra ngoài mà không nói với anh ta, lại đi nói với hai tên kia, nếu không phải thời gian, địa điểm không thích hợp, thì anh ta thật sự muốn tìm Lăng Dao, lay vai cô, hỏi: “Em có còn là “cục cưng” của chị không?”
Hồ Nhất đang “nổi cơn tam bành”, vừa lúc Vân Sơn đi đến, anh ta “hừ” một tiếng, khiến Vân Sơn khó hiểu.
Nhưng “nổi cơn tam bành” thì “nổi cơn tam bành”, Hồ Nhất vẫn tận tâm tận lực giúp vườn thú sơ tán du khách. Lúc làm việc, anh ta vẫn nhịn không được dùng khóe mắt liếc nhìn hai tên “mặt trắng” kia, không biết sao hai tên này lại khỏe như vậy, đứng ở ngoài rìa, ngăn đám đông hỗn loạn.
Du khách gặp phải mưa to, tâm trạng có chút bực bội, bỗng nhiên, không biết là ai trong đám đông kêu lên: “Trời ơi, khỉ đầu đàn dẫn theo đám khỉ con đến duy trì trật tự kìa.”
Một đám khỉ vàng xuất hiện trong màn mưa, trên tay chúng cầm những chiếc lá to không biết nhặt được ở đâu, một tay cầm lá che đầu, tay còn lại đưa những chiếc lá khác cho du khách.