Từ Tu Chân Giới Quay Về Tôi Mở Một Vườn Thú

Chương 21:

Chương Trước Chương Tiếp

Thấy Lăng Dao đã đồng ý, Thỏ Tân phấn khích nói: “Tôi không cần cô trả lương, chỉ cần cung cấp thức ăn là được.”

Lăng Dao đương nhiên sẽ không từ chối, sau này cô sẽ khai hoang một khu đất để trồng trọt, chăn nuôi, chỉ là cung cấp một ít thức ăn cho Thỏ Tân, chẳng là gì cả.

Nhưng Lăng Dao quên mất thế giới này linh khí thiếu thốn, muốn trồng ra được thực phẩm chứa linh khí là vô cùng khó khăn, không phải ai cũng giống như cô, có cả một ngọn núi linh thạch chống lưng, có thể tùy tiện bố trí trận pháp tụ linh, chôn linh thạch xuống đất.

Nghe vậy, hai tai Thỏ Tân vẫy vẫy liên tục.

Vân Sơn bĩu môi, nhưng đây là chuyện có lợi cho sự phát triển của vườn thú, nên anh ta cũng không nói gì thêm.

Một bữa tiệc nướng đã “mua chuộc” được hai yêu tu có thể hóa hình người, Lăng Dao rất hài lòng.

Thỏ Tân quả nhiên là yêu tu có chỗ dựa, rất nhanh đã tìm được đội thi công sửa sang lại vườn thú, sau khi sửa xong, đúng như lời anh ta hứa, vườn thú còn đẹp hơn trước.

Sau khi sửa xong vườn thú, Thỏ Tân cũng coi mình là “người nhà”, hoàn toàn không có ý thức là nhân viên “kiêm nhiệm”, mà coi mình giống như Vân Sơn, là “nhân viên chính thức”, cứ như vậy ở lại vườn thú.

Tuy vẫn “ghét nhau như chó với mèo” với Vân Sơn, nhưng vì nể mặt Lăng Dao, nên ngày thường bọn họ không đánh nhau nữa, chỉ cãi nhau bằng lời nói. Thỉnh thoảng, bọn họ còn chỉ dạy cho ba con vật thành tinh trong vườn thú, giúp chúng sớm ngày hóa hình người.

Ba con vật ban đầu còn tưởng hai yêu tu này đến cướp “bát cơm” của mình, lúc này thái độ cũng dịu xuống, chấp nhận bọn họ.

Nhưng điều kỳ lạ là, Tiểu Kim Xà rất lanh lợi, Lăng Dao không muốn nó mãi mãi là một con rắn bình thường, nên luôn tìm cách giúp nó khai khiếu. Nhưng cho dù là linh thạch thượng phẩm, hay hai yêu tu tự mình ra tay, thì Tiểu Kim Xà vẫn y như cũ.

Lúc thì ngoan ngoãn, bám người, chẳng khác gì một con rắn bình thường; lúc thì lại lạnh lùng, thờ ơ, chẳng để tâm đến điều gì.

Tiểu Kim Xà tuy thông minh, nhưng vẫn chưa khai khiếu thành tinh.

Vân Sơn cũng cảm thấy kỳ lạ, anh ta có thể khẳng định áp lực mà mình cảm nhận được từ Tiểu Kim Xà lúc trước không phải là ảo giác, nhưng cho dù có nghiên cứu thế nào, thì con rắn này vẫn chỉ là một con rắn bình thường.

Cuối cùng, hai yêu tu suy đoán Tiểu Kim Xà có huyết thống đặc biệt, nhưng chưa thức tỉnh, nên vẫn chưa khai khiếu.

Lúc mấy người bọn họ đang thảo luận chuyện này, Tiểu Kim Xà nằm im trên vai Lăng Dao, lạnh lùng nhìn hai yêu tu trước mặt, như thể một con rắn bình thường, hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì.

Nhưng khi Lăng Dao vuốt ve nó, cơ thể Tiểu Kim Xà vẫn cứng đờ như mọi khi.

Bên này, Lăng Dao đang bận rộn với chuyện vườn thú, còn Hồ Nhất lại không vui vẻ như vậy.

Sau khi lái xe đưa mẹ đến nông trại ngoại ô, Hồ Nhất bị mẹ mình giữ lại, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của anh ta, Hồ phu nhân muốn sắp xếp cho anh ta đi xem mắt.

Hồ Nhất chán nản, anh ta mới hai mươi hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, còn chưa chơi bời chán chê, mà mẹ anh ta đã lo lắng đến chuyện đại sự cả đời của anh ta.

Nông trại mà Hồ phu nhân khen ngợi hết lời cũng rất bình thường, nông trại này chủ yếu kinh doanh trái cây, nhưng trái cây ở đây, ngay cả Hồ phu nhân ban đầu còn rất mong đợi, sau khi ăn thử cũng cảm thấy bình thường, không thể so sánh với quả đào Hồ Nhất lấy từ chỗ bạn.

Hồ Nhất nhịn không được nữa, bèn gọi điện thoại cho tài xế đến đón mẹ mình, còn mình thì định chuồn trước, ở đây lãng phí thời gian, chi bằng về nhà livestream nghe fan hâm mộ khen ngợi còn hơn.

Lúc Hồ phu nhân không chú ý, Hồ Nhất liền cầm chìa khóa xe rời đi, sau khi lên xe, anh ta vui vẻ nhếch mép.

Anh ta lái chiếc xe thể thao của mình, có lẽ vì lúc đến đây bị mẹ mắng một trận, nên lúc về, Hồ Nhất lái xe rất cẩn thận, tốc độ không nhanh, chỉ bật một chút nhạc sôi động.

Trên đường về có một khúc cua lớn, Hồ Nhất vừa định phanh xe giảm tốc độ, thì phát hiện phanh xe bị hỏng. Mồ hôi lạnh lập tức túa ra, anh ta đạp phanh liên tục, nhưng phanh xe không hề nhúc nhích, anh ta nhớ rõ, trước khi đến nông trại, anh ta vừa mới mang xe đi bảo dưỡng, phanh xe không thể nào bị hỏng.

Có người đã động tay động chân vào xe, bây giờ không còn thời gian để suy nghĩ là ai đã làm vậy nữa, chiếc xe của anh ta lao thẳng vào lan can ở khúc cua với tốc độ cao, rồi lật nhào.

Âm nhạc sôi động vẫn vang lên, Hồ Nhất nhắm mắt chờ chết, bên dưới khúc cua là một con dốc, tuy tốc độ xe không nhanh lắm, nhưng trong tình huống này, không chết mới là lạ.

****

Hồ Nhất cảm thấy cuộc đời ngắn ngủi của mình sắp kết thúc rồi, anh ta còn chưa lấy vợ sinh con nữa.

Bên tai Hồ Nhất vang lên tiếng “ầm” chói tai, anh ta cảm nhận được nhiệt độ xung quanh tăng cao, nghe thấy tiếng nhạc vẫn đang phát, là bài hát nổi tiếng nhiều năm về trước, lời bài hát vang lên: “Dù chết cũng phải yêu...”

Anh ta sắp chết rồi, đáng tiếc vẫn chưa được yêu... Khoan đã, sao anh ta vẫn chưa chết?

Hồ Nhất mở mắt ra, đúng là anh ta vẫn chưa chết.

Xe lăn mấy vòng trên đất, anh ta cũng lộn nhào theo, đầu xe đã bị bẹp dúm, nhưng nơi anh ta ngồi lại được một lớp kết giới màu vàng nhạt bao bọc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️