Thao Thiết ngẩng đầu lên, miệng lẩm bẩm gì đó, nhưng giọng nói quá nhỏ, ngay cả Lăng Dao đang ở gần nó nhất cũng không nghe rõ.
Vì chuyện vừa rồi, trong lòng Ôn Huyền không vui, tay đặt trên dây đàn.
Lăng Dao giữ tay Ôn Huyền lại: “Chờ đã.”
Động tác của Ôn Huyền dừng lại, ánh mắt cụp xuống, lướt qua bàn tay Lăng Dao đang đặt trên tay anh, hàng mi dài khẽ run lên.
Lăng Dao không chú ý đến ánh mắt của Ôn Huyền, cô nhìn Thao Thiết đã thu nhỏ lại, khẽ “hử” một tiếng, buông tay Ôn Huyền ra, bước về phía Thao Thiết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây