Đúng lúc này, từ xa truyền đến một luồng linh khí dao động, Lăng Dao thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy hai người đang đánh nhau ở phía xa.
Hơn nữa, phạm vi chiến đấu của hai người này càng ngày càng gần vườn thú.
Lăng Dao nhíu mày, hai người này không phải là người thường, mà là hai yêu tu đã có thể hóa hình người. Lăng Dao không học ngự thú quyết của Ngự Thú Tông, cũng không học phá vọng nhãn của Phật tu, nên không thể nhìn ra nguyên hình của hai yêu tu này là gì.
Lăng Dao nhíu mày không phải vì thực lực của cô không bằng hai yêu tu này, mà là đang suy nghĩ, liệu có chuyện gì mà cô không biết đang xảy ra trên thế giới này hay không?
Ví dụ như trước khi xuyên không đến Tu Chân giới, cô không hề biết trên thế giới này lại có thứ phi khoa học như yêu quái.
Theo hai người kia đến gần, trong lòng Lăng Dao bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành, linh cảm của tu sĩ không phải là tự nhiên mà có, có thể nói là vô cùng chính xác.
Ngay lúc Lăng Dao đang suy nghĩ về linh cảm chẳng lành này, dù sao cho dù hai người này có liên thủ, cũng không phải là đối thủ của cô, thì hai người kia đã đến phía trên vườn thú.
Một yêu tu mặc áo phông xanh, quần jean đơn giản, còn người kia mặc áo sơ mi trắng đen.
Trên mặt chàng trai mặc áo phông xanh nở nụ cười bất cần đời, anh ta vung tay đánh người đàn ông mặc áo sơ mi caro trắng đen bay xuống từ không trung.
Người đàn ông mặc áo sơ mi caro trắng đen - Vân Sơn - trực tiếp rơi xuống vườn thú Lăng Dao vừa mới sửa sang, đè nát cả biển hiệu mới treo lên và cổng chính vừa mới xây xong.
Chàng trai mặc áo phông xanh cất giọng kiêu ngạo: “Vân Sơn, mày phục chưa?”
Vân Sơn lau vết máu ở khóe miệng, sau đó lại bay lên, tiếp tục đánh nhau với chàng trai áo phông xanh.
“Thỏ Tân, mày cũng muốn tao phục sao, kiếp sau đi.” Lần này đến lượt Vân Sơn chiếm ưu thế, anh ta vung tay một cái, Thỏ Tân cũng rơi xuống vườn thú.
Hai người đánh qua đánh lại mấy lần, Thỏ Tân chiếm ưu thế hơn, nhưng cho dù bị áp chế, Vân Sơn cũng không hề lơ là. Dường như cả hai đều kiêng dè điều gì đó, nên không ra tay quá tàn nhẫn, nhưng lại liên tục rơi xuống vườn thú.
Sắc mặt Lăng Dao càng ngày càng đen, vườn thú vừa mới sửa xong đã bị phá hủy, không nói đến công sức mấy ngày nay, mà tiền cũng đổ sông đổ biển, cuối cùng Lăng Dao cũng biết linh cảm chẳng lành lúc nãy là gì.
Thấy hai người kia vẫn đang dây dưa trên không trung, Lăng Dao đưa tay vuốt tóc, dải lụa màu xanh nhạt vẫn luôn nằm im trên tóc cô bỗng phát ra tiếng kêu “vù vù” thanh thúy, như đang đáp lại chủ nhân.
Lăng Dao tháo dải lụa xuống, nó lập tức biến thành Trọng Kiếm.
Lăng Dao cầm kiếm, bước lên một bước, lơ lửng giữa không trung, sau đó vung kiếm về phía hai yêu tu.
Lúc Lăng Dao triệu hồi Trọng Kiếm, hai yêu tu đã cảm nhận được một luồng khí thế bức người ập đến, nhưng chưa kịp phản ứng, kiếm của Lăng Dao đã đến trước mặt.
May mà Lăng Dao không muốn lấy mạng bọn họ, chỉ dùng kiếm đánh bọn họ rơi xuống đất.
Cho dù chỉ là như vậy, sau khi ngã xuống đất, hai yêu tu đồng loạt phun ra một ngụm máu, không còn sức lực đứng dậy.
Cho đến lúc này, bọn họ mới đồng loạt nhìn về phía Lăng Dao.
Nơi khỉ ho cò gáy này sao lại có đại lão xuất hiện?
****
Lúc đánh nhau, hai yêu tu thật ra đã chú ý đến có người ở gần đó, nhưng bọn họ vốn quen kiêu ngạo, không để ý đến một người thường, cho dù bị nhìn thấy cũng chẳng sao, sau đó chắc chắn sẽ có người đến giải quyết hậu quả.
Nhưng không ngờ, chính người thường kia lại chỉ dùng một kiếm đã đánh bọn họ rơi xuống đất, ánh mắt hai yêu tu đều thay đổi.
Linh khí suy yếu, số lượng tu sĩ trên thế giới không nhiều, người có thể một mình chống lại cả hai bọn họ lại càng ít hơn.
Hai yêu tu nhìn Lăng Dao đang chậm rãi bước đến với ánh mắt phức tạp, đầy cảnh giác.
Sau khi xuyên không trở về, Lăng Dao đã thay quần áo, vì muốn thoải mái, nên cô mặc áo phông trắng, quần jean, nhìn chẳng khác gì một nữ sinh đại học bình thường. Vì đã tháo dải lụa trên đầu xuống, nên mái tóc dài buông xõa sau lưng, gió thổi qua, càng thêm phần thần bí.
Lăng Dao vốn dĩ có nhan sắc rất thu hút, ấn tượng đầu tiên của người khác đối với cô chắc chắn là ngoại hình, nhưng vì thực lực của cô, mà hai yêu tu kia đã bỏ qua ngoại hình, tập trung sự chú ý vào thanh kiếm trong tay cô.
Với kiến thức của mình, hai yêu tu đương nhiên nhận ra thanh kiếm này không tầm thường, thân kiếm đang khẽ rung lên, chứng tỏ nó đã có kiếm linh.
Thỏ Tân lại phun ra một ngụm máu, trong lòng oán hận: “Linh kiếm ngàn năm mới xuất hiện, đại lão này thực lực khó lường, rốt cuộc là từ đâu chui ra vậy?”
Lăng Dao từng bước từng bước đi xuống từ không trung, rõ ràng dưới chân là hư không, nhưng cô lại bước đi rất vững vàng, như thể dưới chân có một bậc thang vô hình, mỗi bước chân của cô lại khiến áp lực trong lòng hai yêu tu tăng thêm một phần.
Thỏ Tân kìm nén lời oán thán trong lòng, thu lại nụ cười bất cần đời, nghiêm túc nói: “Không biết tiền bối ở đây, xin thứ lỗi cho chúng tôi đã quấy rầy.”
Thỏ Tân luôn biết thức thời, kẻ mạnh là vua, cúi đầu trước mặt đại lão không phải là khuất phục, mà là biết tiến biết lùi.