Được Lăng Dao đồng ý, Hồ Nhất dưới ánh mắt cảnh giác của khỉ đầu đàn, liền giật lấy chiếc thùng, lấy ra một ít đào, bỏ vào túi nilon đựng ngọc lúc nãy.
Đương nhiên, lúc lấy, anh ta cũng biết chừng mực, chỉ lấy một ít thôi.
Sau khi bỏ xong đào vào túi, nhìn thấy khỉ đầu đàn như sắp nổi đóa đánh người, Hồ Nhất xách túi nilon, chào tạm biệt Lăng Dao, sau đó xoay người bỏ chạy: “Chị, em đi bán ngọc cho chị đây.”
Con vẹt vẫn đang kêu “Không biết xấu hổ”, khỉ đầu đàn cũng nhảy dựng lên, nhe răng về phía Hồ Nhất, nếu nó biết nói, chắc chắn cũng sẽ mắng Hồ Nhất “không biết xấu hổ“.
Hồ Nhất chạy càng nhanh hơn.
Lăng Dao nhìn cảnh tượng “chim bay người nhảy” này, rồi lại nhìn khỉ đầu đàn đang ôm chặt lấy số đào còn lại, như sợ bị Hồ Nhất cướp mất, không khỏi mỉm cười, đưa tay xoa đầu nó, dịu dàng nói: “Tôi còn chuối, chia cho cậu một ít.”
Khỉ đầu đàn lập tức thay đổi thái độ hung dữ lúc nãy với Hồ Nhất, ngoan ngoãn cọ cọ vào lòng bàn tay Lăng Dao, híp mắt, vô cùng hưởng thụ sự vuốt ve của cô.
Ngọc thạch vừa mới giao cho Hồ Nhất, chuyện tiền bạc vẫn chưa giải quyết xong, việc tu sửa vườn thú quy mô lớn cũng chưa thể bắt đầu, Lăng Dao định dùng số tiền ít ỏi còn lại để thay đổi vườn thú một chút.
Việc đầu tiên cần giải quyết chính là vấn đề “bộ mặt” của vườn thú.
Tấm biển hiệu ọp ẹp kia đúng là ảnh hưởng đến hình ảnh của vườn thú. Tuy số tiền trên người cô không nhiều, nhưng sửa chữa cổng chính và làm lại biển hiệu thì vẫn đủ.
Biển hiệu của vườn thú Gấu Trúc sau nhiều năm mưa nắng đã ọp ẹp, Lăng Dao bèn tháo nó xuống, bỏ tiền thuê đội thi công đến làm lại.
Vườn thú đã đổi chủ, tên gọi đương nhiên cũng phải thay đổi, Lăng Dao lười nghĩ tên, ngọn núi cô và sư phụ thường ở tên là Hồng Sơn, vậy vườn thú này cứ gọi là vườn thú Hồng Sơn đi.
Năm chữ “Vườn thú Hồng Sơn” là do chính tay Lăng Dao viết, lúc ở Tu Chân giới, sư phụ không chỉ dạy cô tu luyện, mà còn dạy cô cầm kỳ thi họa. Người tu chân rất dễ bị tâm ma quấy nhiễu, sư phụ Thanh Vi muốn cô học những kỹ năng này để giải tỏa tâm trạng lúc gặp tâm ma.
Nhưng không ngờ Lăng Dao lại là người kỳ lạ, nhiều năm như vậy, cô chưa từng gặp tâm ma.
Chủ yếu là vì cô hành sự tùy tâm, có gì không vui liền giải quyết ngay lập tức, hơn nữa cô cũng không phải là người sinh ra và lớn lên ở Tu Chân giới, lại có cả “mỏ vàng” chống lưng, nên cô sẽ không làm những chuyện trái với lương tâm, như giết người cướp của.
Vì vậy, những kỹ năng này chỉ đơn thuần là sở thích của Lăng Dao.
Tuy được Thanh Vi đích thân dạy, nhưng chữ viết của Lăng Dao lại khác với sư phụ. Chữ viết của Thanh Vi giống như con người của mình, bàn thân tu luyện vô tình đạo, mỗi nét chữ đều toát lên vẻ lạnh lùng. Còn chữ viết của Lăng Dao lại sắc bén, phóng khoáng, giống như cách cô hành sự ở Tu Chân giới.
Lăng Dao giống như một thanh kiếm đã rút khỏi vỏ, khiến người khác không dám bắt nạt cô, cho dù sau khi Thanh Vi bế quan, chỉ còn một mình cô lang bạt giang hồ, cũng không ai dám động vào cô. Nếu không phải chuyện cô sở hữu núi linh thạch bị bại lộ, khiến người ta ghen ghét, thì chắc chắn cô có thể an toàn ở lại Tu Chân giới.
*****
Nhìn thấy mấy chữ này, người thợ khắc chữ không khỏi khen ngợi Lăng Dao vài câu, làm nghề khắc chữ nhiều năm như vậy, hiếm khi anh ta nhìn thấy chữ viết đẹp như thế này.
Tuy đội thi công là do Lăng Dao tùy tiện thuê, nhưng chất lượng công việc của họ rất tốt, rất nhanh đã làm xong cổng chính và biển hiệu.
Bên Hồ Nhất cũng truyền đến tin vui, số ngọc thạch của Lăng Dao đã bán hết, thu được một khoản tiền không nhỏ, Hồ Nhất đã chuyển vào thẻ ngân hàng cho Lăng Dao.
Giọng Hồ Nhất đầy phấn khích: “Chị, ngọc điêu khắc của chị rất được ưa chuộng.”
Lăng Dao thản nhiên: “Ồ.”
Hồ Nhất bị thái độ bình tĩnh của Lăng Dao làm cho nghẹn lời, nhưng nghĩ đến việc Lăng Dao là phú nhị đại, anh ta lại thấy bình thường.
Cúp điện thoại, Hồ Nhất nhìn thấy cha mình - Hồ Kiến Nghiệp - đang ngồi trên sofa giả vờ đọc báo, nhưng thật ra là đang lén lút quan sát mình, liền vênh mặt lên.
Vì chuyện anh ta cố chấp muốn làm streamer, nên Hồ Kiến Nghiệp luôn bất mãn, hai cha con gặp mặt thường xuyên cãi nhau, không lần nào là vui vẻ.
Nhưng lần này thì khác, ban đầu, anh ta chỉ muốn giúp Lăng Dao bán số ngọc thạch kia, không ngờ những viên ngọc này lại được những nhân vật tầm cỡ yêu thích.
Nhờ số ngọc thạch đó mà gia đình anh ta có cơ hội kết giao với mấy vị tai to mặt lớn. Lúc trước, Hồ Kiến Nghiệp còn đang lo lắng cho sự phát triển của công ty, bây giờ có được sự giúp đỡ của những nhân vật tầm cỡ này, ông không cần phải lo lắng nữa.
Lần này, Hồ Nhất coi như đã ngẩng cao đầu.
Hơn nữa, còn có quả đào anh ta lấy từ chỗ Lăng Dao lần trước nữa.
Quả đào kia thật sự rất ngon, ban đầu anh ta chỉ định mang về cho mẹ nếm thử, không ngờ Hồ Kiến Nghiệp - người vẫn luôn bất hòa với anh ta - cũng mặt dày mày dạn tranh giành.
Phải nói, nhờ có Lăng Dao, mà mối quan hệ giữa Hồ Kiến Nghiệp và Hồ Nhất đã cải thiện rất nhiều.
Hồ phu nhân vui vẻ bước vào nhà: “Hôm nay lúc ra ngoài, mấy chị em bạn dì khen da dẻ tôi đẹp hơn, tôi nghĩ lại, gần đây chỉ ăn quả đào Nhất Nhất mang về.” Hồ phu nhân vừa nói vừa vuốt ve khuôn mặt mình đầy đắc ý, “Nhất Nhất, bạn con còn đào không? Chúng ta bỏ tiền ra mua, còn mấy chị em bạn dì của mẹ muốn mua chung.”