Con vẹt càng thêm tức giận, nhưng nghĩ lại, bản thân là một con vẹt đã thành tinh, đi so đo với một con rắn chưa khai khiếu thì đúng là hạ thấp giá trị bản thân.
Không muốn tự hạ thấp bản thân, con vẹt lại bay đến chỗ khỉ đầu đàn, cùng nó cho các con vật khác ăn.
Con vẹt vừa bay đi, Hồ Nhất đã đến.
Nhờ có Lăng Dao, mà livestream của Hồ Nhất hôm qua rất hot, trong lòng anh ta rất biết ơn cô, hơn nữa Lăng Dao lại xinh đẹp như vậy, tuy Hồ Nhất không có ý đồ gì khác, nhưng đối với mỹ nữ, anh ta luôn có thái độ ưu ái hơn, cho nên sáng sớm đã lái xe đến đây vì chuyện của Lăng Dao.
Hôm qua lúc Hồ Nhất rời đi trời đã tối, anh ta không vào trong vườn thú, nên hôm nay là lần đầu tiên anh ta bước chân vào đây. Sau khi đi vào, anh ta phát hiện bên trong hoàn toàn khác với tưởng tượng của mình, ban đầu anh ta nghĩ bên trong chắc chắn sẽ vô cùng tiêu điều, đổ nát, nhưng không ngờ, vừa bước vào đã cảm nhận được không khí trong lành, còn trong lành hơn cả không khí trên núi.
Hồ Nhất dừng bước, nhịn không được hít sâu vài hơi, thấy Lăng Dao đang nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu, anh ta mới cảm thấy ngại ngùng, đỏ mặt bước tiếp, lại mất mặt trước mặt mỹ nữ rồi. Hôm nay anh ta không livestream, nếu không khán giả xem livestream chắc chắn sẽ trêu chọc anh ta không còn chút mặt mũi nào.
Càng đi sâu vào bên trong, Hồ Nhất càng cảm nhận rõ ràng sự trong lành của không khí, một cảm giác thư thái, thoải mái từ trong ra ngoài lan tỏa khắp cơ thể.
Không biết có phải ảo giác hay không, anh ta cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều, còn sảng khoái hơn cả sau khi tập thể dục trong phòng gym, cơn đau lưng vì lái xe cũng biến mất.
Cơ thể thoải mái, tâm trạng của Hồ Nhất cũng tốt hơn. Anh ta phần nào hiểu được lý do Lăng Dao muốn ở lại đây mở vườn thú, có lẽ cũng vì môi trường ở đây rất tốt.
Lăng Dao không biết Hồ Nhất đang suy nghĩ lung tung gì, cô nhanh chóng xách ra một túi nilon đưa cho Hồ Nhất. Bên trong túi chính là số linh ngọc được điêu khắc ngày hôm qua.
Hồ Nhất nhìn thấy những viên ngọc này được đựng trong túi nilon một cách tùy tiện, cả người sững sờ, ngây ngốc đứng im tại chỗ, nhất thời quên cả đưa tay ra nhận.
Dù sao anh ta cũng là cậu ấm nhà giàu, tuy không phải là nhà giàu đỉnh cấp, nhưng cũng từng trải qua không ít, thế nhưng chưa từng thấy ai lại đựng ngọc trong túi nilon như vậy.
Chắc chắn là con nhà siêu giàu rồi!
Hồ Nhất ngơ ngác nhận lấy túi nilon, sau khi lấy ngọc ra xem, anh ta mới phát hiện chất lượng của những viên ngọc này rất tốt. Đặc biệt là miếng ngọc được điêu khắc thành hình con hổ kia, to bằng nắm tay, thậm chí có thể sánh ngang với ngọc Hòa Điền trong cửa hàng nhà anh ta.
Hồ Nhất nuốt nước bọt, hỏi: “Chị thật sự muốn bán số ngọc này sao?”
Vừa hỏi xong, Hồ Nhất đã cảm thấy mình hỏi thừa rồi, nhiều người mua ngọc Hòa Điền về để cất giữ, còn nhìn cách Lăng Dao đựng ngọc trong túi nilon thế này, chắc chắn là người không có sở thích sưu tầm.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Hồ Nhất càng thêm phức tạp.
Lăng Dao đương nhiên không hiểu được tâm trạng phức tạp của Hồ Nhất, dù sao những viên ngọc này, cô muốn bao nhiêu cũng có, chẳng có gì quý giá cả. Thứ duy nhất đặc biệt trong số này chính là con hổ được điêu khắc từ linh ngọc.
Lăng Dao còn khắc thêm một trận pháp nhỏ lên đó, tuy không có tác dụng gì lớn đối với người thường, nhưng vẫn có thể điều dưỡng cơ thể.
Tuy không phải Phật tu, cũng không quá câu nệ chuyện nhân quả luân hồi, nhưng Lăng Dao là người không thích nợ ân tình người khác, người mua miếng ngọc này cũng coi như giúp cô giải quyết được khó khăn trước mắt.
Sau khi nghe Lăng Dao xác nhận, Hồ Nhất không dám tùy tiện đựng những món đồ quý giá này vào túi nilon như cô. May mà anh ta đã chuẩn bị từ trước, liền lấy chiếc hộp đựng đồ trang sức mang theo ra, cẩn thận đặt số ngọc vào trong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu anh ta cứ thế xách túi nilon về nhà, để cha anh ta nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị đánh cho một trận.
Lăng Dao tiện tay đưa lá bùa đã chuẩn bị từ trước cho Hồ Nhất, nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của anh ta, cô thuận miệng giải thích: “Lúc trước tôi có đi chùa xin bùa bình an, nghe nói có thể bảo vệ bình an, tặng cậu coi như là thù lao lần này.”
Hồ Nhất không ngờ Lăng Dao, người luôn bá đạo, không theo lẽ thường, lại có những suy nghĩ như con gái thế này, anh ta cười híp mắt nhận lấy lá bùa, không hề cảm thấy Lăng Dao chỉ đưa một lá bùa bình an làm thù lao là xem thường mình.
Tuy Hồ Nhất có hơi ngốc nghếch, nhưng Lăng Dao lại rất thích điểm này ở anh ta, lúc ở Tu Chân giới, cô cũng là người có thể vì bạn bè mà một mình xông pha vào hang rồng.
Hồ Nhất chỉ lo trò chuyện với Lăng Dao, nên không chú ý đến Tiểu Kim Xà vẫn luôn uể oải trên vai cô, sau khi Lăng Dao lấy ngọc ra, nó đã bất giác thẳng người, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào con hổ ngọc bích kia.
Sau đó, lúc Lăng Dao thuận tay đưa bùa bình an cho Hồ Nhất, Tiểu Kim Xà lại nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu.
Nhưng Hồ Nhất chỉ xem Tiểu Kim Xà là thú cưng bình thường, tuy lúc đầu mới bước vào nhìn thấy nó cũng hơi giật mình, nhưng nghĩ đến tính cách bá đạo của Lăng Dao, thì việc cô nuôi rắn làm thú cưng cũng là chuyện bình thường.