Lâm Thần Tú ngồi trên thân cây, khép mắt giả vờ ngủ.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống, nhưng dù vậy cũng không thể xua tan đi u ám trong lòng nàng, bởi vì nàng đang gặp phải bình cảnh trong việc tu luyện kiếm đạo.
Rất phiền muộn.
Hệ thống viết văn rác rưởi chỉ có thể giúp nàng tăng tu vi, nhưng đánh nhau vẫn phải dựa vào chính nàng, có tu vi mà không có năng lực chiến đấu tương xứng thì cũng toi đời.
Cho nên Lâm Thần Tú mới khổ sở chăm chỉ tu luyện kiếm đạo như vậy, nhưng bây giờ nàng đã rơi vào bình cảnh, việc tu luyện kiếm đạo đã giậm chân tại chỗ mấy ngày nay, không chút tiến triển.
Đã vậy thì chi bằng dừng lại, nghỉ ngơi một ngày, xem có thể tìm được chút cảm hứng nào không.
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng nàng vẫn rất lo lắng, dù sao nàng cũng không muốn bị Long Ngạo Thiên đánh bại, nàng chỉ muốn đánh bại Long Ngạo Thiên!
“Nghe nói gì chưa, mèo của Úc Thanh sư thúc lại đi lạc rồi.”
Lúc này, mấy đệ tử Thục Sơn kiếm phái đi ngang qua dưới gốc cây nói, “Chỉ cần tìm lại được linh miêu cho ngài ấy, sẽ có hậu tạ.”
“Con linh miêu đó rất giỏi ẩn nấp, không dễ tìm đâu, ta nghe nói tất cả người tìm mèo đều thất bại trở về.” Một người khác nói.
“Nếu ta có thể tìm được mèo thì tốt rồi, trước đây có người tìm được mèo đã được Úc Thanh sư thúc chỉ điểm một lần, đó chính là chỉ điểm của Nguyên Anh đạo quân đó!”
Lâm Thần Tú trên cây nghe thấy những lời này lập tức mở mắt, vẻ mặt lộ vẻ suy tư.
Cuộc đối thoại của những người này khiến nàng nhớ tới một người trong tiểu thuyết nguyên tác, Úc Thanh đạo quân ở Bão Phác Viện.
Úc Thanh đạo quân là một người nổi tiếng cuồng mèo ở Thục Sơn Kiếm Phái, vì mèo cưng mà đã làm không ít chuyện khôi hài, khiến người đời bàn tán xôn xao.
Ví dụ như, hắn từng vì con linh miêu nhà mình đánh nhau thua con mèo của đạo quân ở phong bên cạnh, mà chạy đi đánh nhau với con mèo của đối phương.
Kết quả thua thảm hại trở về, trên mặt còn đầy vết mèo cào.
Bởi vì chuyện này quá buồn cười, khiến Lâm Thần Tú ấn tượng sâu sắc, lập tức nhớ ra vị nhân sĩ yêu mèo nổi tiếng này.
Hơn nữa, hắn còn là một trong số ít người trong tiểu thuyết nguyên tác đã từng giúp đỡ nguyên chủ đang gặp nạn.
Sau một hồi suy tư, Lâm Thần Tú từ trên cây nhảy xuống, quyết định rồi, nàng cũng phải đi bắt mèo!
Bắt mèo đổi lấy chỉ điểm của Nguyên Anh đạo quân, quá hời!
Mấy ngày sau, trong một khe núi.
Lâm Thần Tú ngồi trên một tảng đá bên cạnh dòng suối, trên tay cầm một cần câu, trên đó treo một con cá khô nhỏ thơm ngon, lắc qua lắc lại trong không trung.
Nàng đang câu mèo, hay còn gọi là “ôm cây đợi mèo”.
Úc Thanh đạo quân nuôi một con mèo đen nhỏ nhắn xinh xắn. Theo nguồn tin đáng tin cậy, tiểu hắc miêu (con mèo đen nhỏ) này gần đây thường xuất hiện ở khe núi này.
Cho nên Lâm Thần Tú đã mang theo vũ khí bí mật đặc trị mèo của mình, tên khoa học là “bẫy dụ mèo”, tên tục là “một con cá khô siêu ngon”, chạy đến đây câu mèo.
Sản phẩm từ cửa hàng hệ thống, đáng tin cậy, nghe nói không có con mèo nào cưỡng lại được, câu một phát dính ngay.
Bẫy dụ mèo, [Kính gửi nhà văn, bạn vẫn còn đang phiền não, chán nản, u uất vì chú mèo cưng của mình bị mất tích, không thể tập trung tinh thần, bị bí ý tưởng, không viết được truyện? Với chiếc bẫy dụ mèo này, mọi phiền não của bạn sẽ được giải quyết hoàn hảo]
Giá bán: 100 tinh tệ.
Lâm Thần Tú viết truyện ngoài việc nhận được sự tăng trưởng tu vi, còn nhận được nhuận bút, hay còn gọi là tinh tệ, có thể mua sắm trong cửa hàng hệ thống.
Hiện tại tiền nhuận bút của nàng là hơn 200 tinh tệ mỗi ngày. Sau này khi hệ thống nâng cấp và số lượng độc giả tăng lên, nhuận bút cũng sẽ tăng theo, nhưng bây giờ nhuận bút mỗi ngày của nàng chỉ đủ mua hai con cá khô nhỏ, thật chua xót.
Mặc dù nàng cũng không hiểu tại sao cửa hàng của hệ thống văn học lại bán cá khô nhỏ, hàng hóa mà hệ thống văn học bán ra đều liên quan đến việc viết lách của nhà văn, vậy đây là mặc định nhà văn nào cũng phải nuôi mèo sao? Định kiến gì vậy!
Đột nhiên, soạt một tiếng.
Một bóng đen linh hoạt, từ trong bụi cỏ phía trước nhanh chóng lao ra.