Tu Tiên, Viết Truyện Máu Chó Thành Thần

Chương 7: Truyện máu chó ba xu

Chương Trước Chương Tiếp

Lục Vi An vội vàng nhảy dựng lên, nóng lòng vươn tay nắm lấy tờ giấy đó, nắm chặt như thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng.

Hắn kích động nhìn xuống, như đói như khát.

[Dao Nhi, Vân Tịch từng cứu mạng ta, giờ nàng ấy chỉ có một mình, ta không thể bỏ mặc nàng được. Sở Vân Phi nhìn Khương Dao trước mặt, nàng có thể hiểu cho ta không?]

[Ừm, Khương Dao ngượng ngùng gật đầu với hắn, ta hiểu mà, nếu chàng đã nói vậy, ta tin chàng.]

[Vân Tịch, sư phụ của Khương Dao là trưởng lão tông môn, ta không dám tuỳ tiện đắc tội nàng ấy. Sở Vân Phi nói với Tô Vân Tịch trước mặt, lòng đắng chát.]

[Nhìn Sở Vân Phi như vậy, Tô Vân Tịch cực kỳ đau lòng, nàng đã khiến chàng khó xử sao?]

“…” Lục Vi An.

Nhìn những dòng này, hắn lập tức chấn động, viết cái quỷ gì thế này!

Phì phì phì, không được bất kính với đại năng!

Lục Vi An liền vung tay tự vả miệng ba cái, để tỏ lòng thành kính.

Vả xong, hắn lập tức tiếp tục nhìn xuống dưới.

[Tô Vân Tịch, hãy nhận rõ thân phận của ngươi! Sở sư đệ đối với ngươi chỉ là thương hại mà thôi, nếu ngươi vì thế mà sinh ra vọng niệm, thì chẳng qua chỉ là tự rước lấy nhục nhã!]

[Đối mặt với Khương Dao khí thế bức người, Tô Vân Tịch chỉ có thể cố nén nỗi tủi nhục trong lòng. Nàng luôn nhớ lời Sở Vân Phi, không được đắc tội Khương Dao, khiến chàng khó xử.]

[Ngươi dùng dáng vẻ đáng thương này để mê hoặc Sở sư đệ sao? Khương Dao thấy vậy lại càng thêm phẫn nộ, thật là đê tiện!]

“…” Lục Vi An.

Không hiểu sao, hắn cảm thấy có chút buồn nôn.

Lục Vi An nhanh chóng lướt qua những đoạn này, không ngừng tìm kiếm phía dưới.

[Vì Vân Phi ca ca, ta phải nhẫn nhịn.]

[Khương Dao quả nhiên như lời Vân Phi ca ca nói, kiêu căng tùy hứng, ngang nhiên ức hiếp kẻ yếu.]

[Tô Vân Tịch nhớ đến Sở Vân Phi, liền không khỏi đau lòng.]

Lục Vi An lại một lần nữa bị ép phải đọc hết một chương truyện máu chó, chấn động vô cùng.

Cả người như bị đánh bay.

Vậy, đạo kinh đâu rồi?

Lục Vi An lật qua lật lại xem mấy lần, từ đầu đến cuối không bỏ sót một câu một chữ nào, nhưng vẫn không thấy, dù chỉ là dôi câu đạo kinh cũng không có.

Hắn lập tức cảm thấy thất vọng, tại sao lại không có chứ?

Là do hắn chưa đủ thành tâm sao?

Đúng rồi, chắc chắn là vậy!

Lục Vi An bỗng nhiên bừng tỉnh, là do hắn quá nóng vội, quá mong cầu cái trước mắt!

Đây nhất định là thử thách mà đại năng dành cho hắn, vì nhìn thấu tâm tính hắn nên mới đặt ra khảo nghiệm này.

Quả đúng như câu nói: “Pháp bất khinh truyền*”, chỉ khi vượt qua muôn vàn thử thách, mới có thể lĩnh hội chân kinh đạo pháp.

(*Đây không chỉ là việc truyền đạt kiến thức, mà còn là việc chọn lọc người nhận.)

Lục Vi An đã hiểu, chính là như vậy, đúng là như thế! Chỉ cần hắn kiên trì bền bỉ, thành tâm cầu nguyện, thì đại năng chắc chắn sẽ cảm nhận được lòng thành của hắn.

Nghĩ vậy, hắn ngẩng đầu lên, hướng về phía hư không xa xa mà lớn tiếng nói:

“Hay, hay, hay! Viết quá hay, quá xuất sắc!”

“Văn này chỉ có trên trời, nhân gian khó được mấy lần.”

“Văn Khúc Tinh tái thế cũng chỉ đến thế này, từng câu từng chữ đều là chân lý, đặc sắc, quá là đặc sắc!”

Mặc kệ đại năng có nghe thấy hay không, Lục Vi An cứ hướng vào không khí mà điên cuồng nịnh hót, thề phải để đại năng cảm nhận được sự thành kính và lòng chân thành của mình.

“Hu hu hu, hay quá đi mất!”

“Thật sự quá hay!”

“Trên đời này sao lại có bài văn hay đến như vậy?”

Lục Vi An tiếp tục nâng niu tờ giấy lộn đầy máu chó kia bằng cả hai tay, thốt lên những lời tán dương cuồng nhiệt: “Thật sự quá cảm động, khiến người ta rơi lệ!”

Lúc này, các đệ tử Thiên Vấn Tông đi ngang qua: “???”

Bọn họ nhìn về phía trước, thấy Lục Vi An đang hướng về không trung mà điên cuồng tung hô, trong lòng chấn động dữ dội.

Bọn họ nhìn Lục Vi An ở phía trước đang điên cuồng tung hô vào khoảng không trước mặt, vô cùng kinh ngạc.

Lục sư huynh, chẳng lẽ vì bị kẹt ở bình cảnh mà phát điên, tu đạo đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi sao!?

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)