Linh Thiện Các.
Lâm Thần Tú đang ăn cơm, bữa sáng hôm nay gồm cháo Linh Tố, bánh Linh Cô và trà Linh Tuyền, hương vị cũng không tệ, số lượng nhiều nên ăn bao no, quan trọng là miễn phí!
Chỉ cần miễn phí, thì đó chính là tốt nhất!
“Hôm qua không biết ai đã chém vỡ hòn non bộ ở Tẩy Kiếm Trì, Mộc Cảnh sư thúc tức điên lên, đang lùng sục khắp nơi để bắt người đấy!” Một vị sư huynh ngồi ở bàn bên cạnh nói với giọng đầy kinh ngạc.
“Ai làm vậy, gan lớn thế?” Những người cùng bàn cũng tò mò và ngạc nhiên hỏi lại.
“Hòn non bộ đó tốn không ít tiền để xây, nếu bị bắt được, nửa năm tiền lương chắc chắn bay màu.”
Động tác ăn bánh của Lâm Thần Tú chợt khựng lại, tim đập thình thịch, nhưng rất nhanh chóng đã lấy lại bình tĩnh, tiếp tục ăn bánh như không có chuyện gì, trong lòng mặc niệm: Không liên quan đến ta, ta chẳng biết gì hết.
“Lâm sư muội.”
Phía trước đột nhiên vang lên một tiếng gọi.
Lâm Thần Tú ngẩng đầu nhìn, khi thấy rõ người đến, không khỏi thầm kêu một tiếng: Xui xẻo.
Thanh niên mặc đạo bào xanh biếc đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, được vài tiểu đệ vây quanh, chẳng phải chính là Long Ngạo Thiên Sở Vân Dật trong tiểu thuyết nguyên tác sao?
Sáng sớm đã đụng phải con hàng này, Lâm Thần Tú chỉ cảm thấy miếng bánh trong miệng không còn thơm nữa.
“Không ngờ lại gặp Lâm sư muội ở đây, thật khiến người ta bất ngờ.” Sở Vân Dật lên tiếng, hắn liếc qua bữa sáng trước mặt Lâm Thần Tú, trong lòng cười khẩy, đáy mắt lóe lên một tia chế giễu.
Nghe nói khi Thanh Huy Kiếm Tôn còn tại thế, ăn mặc của Lâm Thần Tú đều thuộc hàng đỉnh cấp, vậy mà giờ đây lại rơi vào cảnh ăn cơm rau đạm bạc thế này, chẳng trách nàng cứ bám chặt lấy vị trí phong chủ không chịu buông tay.
“Hiện tại là giờ ăn sáng.” Lâm Thần Tú nhìn hắn như một thằng ngốc, “Đây là Linh Thiện Đường, ta không ở đây, lẽ nào đến nhà ngươi ăn cơm à?”
Tu hành rất hao tổn linh khí, sau khi kết thúc lớp buổi sáng, việc đầu tiên của các đệ tử Thục Sơn Kiếm Phái chính là đến nhà ăn để “càn quét”, Lâm Thần Tú cũng không ngoại lệ.
Bị nàng trả treo, Sở Vân Dật cũng không giận, chỉ cười một tiếng, mấy ngày không gặp, miệng lưỡi nàng lại trở nên sắc bén hơn.
“Lâm sư muội, nghe nói gần đây muội đang khổ luyện kiếm đạo.” Hắn nhìn về phía Lâm Thần Tú, trong lời nói mang theo vài phần dò xét: “Nếu gặp khó khăn gì, thì cứ nói ra.”
“Tuy rằng hai ta trên lôi đài là đối thủ, nhưng xuống lôi đài vẫn là đệ tử Thục Sơn.”
“Yên tâm, ta vẫn có sức giết ngươi.” Lâm Thần Tú không thèm ngước mắt lên nói, “Rửa sạch cổ mà đợi chết đi!”
Tin ngươi mới là lạ!
Làm trò trên lôi đài là đối thủ, còn xuống lôi đài là bằng hữu với ta, bản ngươi có tin nổi loại chuyện hoang đường này không?
“Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy!”
Lúc này, mấy tên tiểu đệ đi theo Sở Vân Dật lập tức nhảy ra, giận dữ quát nàng: “Sở sư huynh tốt bụng muốn giúp ngươi, ngươi không biết ơn thì thôi, lại còn ác mồm như vậy.”
“Loại người như ngươi căn bản không xứng được Sở sư huynh giúp đỡ.”
“Không biết tốt xấu!”
Lâm Thần Tú trực tiếp đáp trả: “Liên quan gì đến các người! Sở Vân Dật còn chưa lên tiếng, tiếng chó sủa từ đâu ra vậy?”
“Ngươi!”
“Ngươi mắng ai là chó?”
Đám người này tức đến mặt mũi xanh mét, xắn tay áo lên định xông vào đánh nàng.
“Thôi, thôi.” Sở Vân Dật bước ra hòa giải, nói: “Lâm sư muội lúc nào chả nói chuyện như vậy, các ngươi đừng chấp nhặt với nàng ta.”
“Sở sư huynh, là do huynh quá tốt, cho nên mới để một số người được nước lấn tới!”
“Đúng vậy, Sở sư huynh quá lương thiện rồi!”
Đám tiểu đệ nhao nhao bênh vực hắn, lòng đầy căm phẫn.
Nghe những lời này, Sở Vân Dật mặt không đổi sắc, nhưng cảm thấy rất hài lòng. Lâm Thần Tú vẫn như trước đây, không có đầu óc, không nhìn rõ tình thế.
Những thay đổi gần đây chắc là do bị kích thích, nên tạm thời ôm chân Phật, nhưng đã muộn rồi.
Trận quyết đấu trên lôi đài một tháng sau, nàng không có chút cơ hội thắng nào.