Tu Tiên, Viết Truyện Máu Chó Thành Thần

Chương 4: Chưa hết còn tiếp…

Chương Trước Chương Tiếp

Không chỉ thất bại, nàng ấy còn bị Long Ngạo Thiên thừa cơ hạ độc thủ, phế đi đan điền, từ đó không thể tu hành nữa. Sau này lại bị dụ dỗ xuống núi, bị ma tu bắt đi làm thành lô đỉnh thải bổ mà chết.

THẢM, chữ THẢM viết hoa.

Nhưng bây giờ, Lâm Thần Tú xuyên tới, người thảm đó đổi thành nàng rồi.

“…” Lâm Thần Tú.

Nàng vẫn nên thương xót chính mình trước đã.

Sau khi nhận ra tình cảnh của mình, Lâm Thần Tú chỉ muốn đóng hòm, quy tiên ngay lập tức.

Là hệ thống hết lời khuyên nhủ, mới thuyết phục được nàng từ bỏ ý định.

Hệ thống liên tục cam đoan với nàng rằng, nó vẫn hữu dụng ngay cả trong tu chân giới, chỉ cần viết văn là có thể mạnh lên!

“Thật không đấy?” Lâm Thần Tú tỏ vẻ hoài nghi.

Nhưng thử một chút cũng không chết, tạm thời cứ để nàng thử xem.

Dù sao ai lại muốn chết khi có thể sống chứ?

Ngay tại chỗ, Lâm Thần Tú lấy nam chính Long Ngạo Thiên cùng dàn hậu cung của hắn làm nguyên mẫu, viết ra một câu chuyện yêu hận đan xen đầy máu chó, rồi nộp cho hệ thống.

Một là để xả giận, hai là…

Dù gì nàng cũng chỉ là một tiểu thuyết gia ba xu, giỏi nhất chính là viết truyện máu chó!

Bởi vì thời gian cấp bách, nàng viết vừa nhanh vừa vội, vì để kéo dài nội dung, nàng còn lén lút chèn thêm mấy đoạn đạo kinh vào.

Mà đạo kinh dùng để bơm nước lại được chép từ đạo kinh tiên pháp mà Long Ngạo Thiên phải liều mạng trong bí cảnh mới có được.

Có lông cừu thì cứ cạo thôi. (Có gì lợi thì cứ lấy)

Không nhiều lắm, chỉ vài trăm chữ thôi, chẳng đáng kể, chắc không ai phát hiện nàng nhồi chữ đâu.

Nghĩ đến đây, Lâm Thần Tú không khỏi có chút chột dạ.

Nhưng rất nhanh, nàng lại vững lòng, tác giả nào mà chẳng “bơm nước” chứ?

Đây là bản năng!

Sau khi tu vi trong cơ thể tăng đến một mức nhất định thì dừng lại.

Lâm Thần Tú không khỏi tiếc nuối, đã hết rồi?

Xem ra vẫn phải viết nhiều hơn nữa, Lâm Thần Tú không muốn chết, nên quyết định lát nữa về sẽ viết thêm 3000 chữ!

Nhanh chóng kéo tu vi rách nát này lên đã.

Nghĩ như vậy, Lâm Thần Tú thu kiếm, vừa ngẩng đầu lên thì thấy phía trước đá vụn đầy đất, còn hòn non bộ bị nổ tan tành, chỉ còn lại một nửa

“…” Lâm Thần Tú.

Hỏng bét!

Gây họa rồi!

Lâm Thần Tú vội vàng nhìn quanh, thấy không có ai, lập tức ưỡn thẳng lưng.

Chỉ cần không bị phát hiện, thì không tính là gây họa!

Lâm Thần Tú chột dạ lập tức quay người bỏ chạy, vội vàng rời đi.

Chuồn lẹ! Chuồn lẹ!

Người phụ trách canh giữ Tẩy Kiếm Trì hôm nay chính là Mộc Cảnh chân nhân, hắn tuần tra đến quảng trường Tẩy Kiếm Trì.

Vừa ngẩng đầu lên, hắn liền thấy hòn non bộ trước mặt, vốn sừng sững trên quảng trường Tẩy Kiếm Trì, trải qua mấy trăm năm mưa gió vẫn không hề suy suyển, giờ đây chỉ còn lại một nửa. Nửa còn lại…

Biến mất rồi.

Máu nóng dồn lên não, sắc mặt Mộc Cảnh chân nhân nháy mắt đen như than, gầm lên giận dữ: “Là thằng khốn nào làm?!”

Phía trước ——

“Thằng khốn” Lâm Thần Tú nghe thấy tiếng gầm giận dữ phía sau, cả người cứng đờ.

Sau đó càng chạy nhanh hơn.

——

Chú thích:

(1) Lô đỉnh thải bổ: Chỉ những người bị người khác coi như công cụ tu luyện, bị hấp thu tinh khí để tăng cường tu vi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)