Tu Tiên, Viết Truyện Máu Chó Thành Thần

Chương 1: Chưa hết còn tiếp…

Hết Chương Hết Chương

Lục Vi An buồn bực đi trên con đường núi. Hắn đã kẹt ở Luyện Khí tầng khí nhiều năm, tu vi đình trệ, không chút tiến triển.

Sư phụ nói, nếu muốn đột phá, hoặc là tự mình ngộ đạo, hoặc là gặp được cơ duyên.

Nếu hắn có thể tự ngộ đạo, thì đã chẳng bị mắc kẹt ở bình cảnh lâu như vậy. Còn về cơ duyên, chỉ có thể gặp chứ chẳng thể cầu.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi thở dài.

Những lúc thế này, so với tự lực, quả nhiên vẫn cần đến cơ duyên hơn?”

Nhưng mà, cơ duyên...

Cơ duyên, rốt cuộc ở nơi nào?

Đúng lúc này, một cơn gió bỗng thổi qua, một trang giấy dày đặc chữ từ trên trời bay xuống, rơi vào tay hắn.

Lục Vi An vô thức đưa tay đón lấy rồi nhìn xuống.

[Tô Vân Tịch trong bộ váy dài trắng tinh khôi, chìm giữa đám đông, ánh mắt nàng trống rỗng nhìn đôi thần tiên quyến lữ tay trong tay phía trước, chỉ cảm thấy trái tim quặn đau từng cơn.]

[Hắn đã là đệ tử tiên môn cao cao tại thượng, mà nàng chỉ là một phàm nhân nhỏ bé. Lời thề ngây dại thuở thiếu thời, chỉ có mình nàng khắc cốt ghi tâm…]

Cái quái gì vậy?

Nhảm nhí hết sức, Lục Vi An mới liếc qua đã thấy cay mắt, muốn ném đi ngay. Nhưng ngay khi tầm mắt hắn đảo qua phần nào đó bên dưới, bỗng khựng lại.

[Thuở hỗn độn sơ khai, âm dương phân đôi, trên trong dưới đục. Cái gọi là đắc đạo, chính là quy về một mối. Thiên Xu tụ linh phong (gió linh), tử khí trầm đan điền…]

Ánh mắt hắn lập tức bị đoạn văn ngắn này hút chặt, tâm trí chấn động. Đạo kinh thật huyền ảo!

Tuyệt diệu quá!

Lục Vi An nóng lòng đọc tiếp, càng đọc càng kinh hãi. Một bộ đạo kinh cao thâm huyền diệu như vậy, chắc chắn là do một vị đại năng có tu vi thâm sâu khó lường, xuất thần nhập hóa viết ra!

Chẳng lẽ cái này, cái này chính là cơ duyên của hắn?

Một trận hân hoan bỗng trào dâng trong lòng, hắn kích động đọc tiếp.

[...Hai người các nàng, dù là ai ta cũng không thể từ bỏ. Ta trân trọng Dao Nhi, lại thương yêu Vân Tịch, mất đi bất kỳ ai trong hai nàng đều sẽ khiến ta đau đớn tột cùng!]

[Vẻ mặt Sở Vân Phi tràn ngợp khổ sở, hắn gào lên thống thiết: “Tại sao ba chúng ta không thể sống cùng nhau vui vẻ?]

Trong đầu Lục Vi An chỉ tràn ngập đạo kinh cao thâm huyền ảo, ánh mắt hắn trực tiếp lướt qua mấy thứ này, nhanh chóng tìm kiếm phía dưới, lòng nóng như lửa đốt.

Đạo kinh, đạo kinh ở đâu?

Tìm thấy rồi!

[Trời nhờ Đạo mà trong, đất nhờ Đạo mà yên, thần nhờ Đạo mà linh*.]

(*Trích từ Đạo Đức Kinh của Lão Tử.)

[Cho nên, trời thanh đất bình, lĩnh đài (tâm) giữ tĩnh, mới ngộ chân linh.]

Đúng rồi, chính là cái này!

Lục Vi An như si như cuồng, lòng say thần mê, chìm đắm trong đạo pháp huyền ảo mà không thể tự thoát ra.

Trong cõi u minh, dường như một tia sáng trắng chợt lóe lên trong thức hải hắn, hắn giống như nắm bắt được gì đó, lại tựa như chẳng nắm được gì.

Hình như đã ngộ ra.

Muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa!

[Sở Vân Phi lao lên, ôm chặt lấy Khương Giao: “Không, Dao nhi, ta không thể mất nàng! Đừng rời xa ta, ta... ta thật sự không thể sống thiếu bất kỳ ai trong hai nàng!”]

——

Chú thích:

(1) Thiên Xu: Huyệt này nằm ngang rốn.

(2) Đan điền: Nơi khí lực dễ tập trung hay có thể tập trung khí lực nhiều nhất, mạnh nhất.

(3) Lòng say thần mê: Trạng thái say mê, chìm đắm vào một điều gì đó đến mức quên hết mọi thứ xung quanh.

(4) Thức hải: Biển ý thức, nơi chứa đựng tinh thần, linh hồn và ý niệm của một người.

Hết Chương Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)