Hứa Dương lắc đầu, cúi người xuống, nhanh chóng lột chiến lợi phẩm từ trên người đối phương.
Một chiếc trường sam màu xanh, lấp lánh linh quang, nhưng đã bị hư hại nghiêm trọng.
Một chiếc túi nhỏ thêu hoa văn màu vàng được treo bên hông, nhìn chung vẫn còn nguyên vẹn.
Ngoài ra không còn gì khác, thanh phi kiếm lúc trước cũng không biết đã được cất đi đâu.
Hắn lục soát người này, rồi đến người khác, lại tìm được thêm ba chiếc túi nhỏ kiểu dáng khác nhau, cùng một số vật dụng linh tinh như phù triện, ngọc thạch, đồ trang sức,... cũng không biết có tác dụng gì.
Quan trọng nhất vẫn là bốn chiếc túi nhỏ.
Là một người xuyên việt, dù chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã nhìn thấy heo chạy.
Nếu hắn đoán không sai, bốn chiếc túi nhỏ này hẳn là túi trữ vật dành cho tu tiên giả!
Nhưng làm thế nào để mở ra đây?
Hứa Dương thử dùng sức kéo miệng túi, nhưng không nhúc nhích tí nào.
Ngược lại không phải do hắn không đủ sức lực, mà là hắn cảm thấy nếu dùng thêm lực, chiếc túi này có khả năng sẽ bị xé rách.
Không thể dùng sức mạnh thô bạo.
Hứa Dương chần chừ một chút, rồi thử thôi phát thần ý, dẫn động một tia cương nguyên rót vào trong túi.
Ngay lập tức, chiếc túi tự động mở ra.
Không chỉ mở ra, mà còn tạo thành một kết nối tinh thần, cho phép Hứa Dương “nhìn thấy” cảnh tượng bên trong túi trữ vật.
Đó là một không gian nhỏ bé chỉ khoảng một phương trượng, bốn phía là luồng khí hỗn độn, chỉ cần đưa tay vào trong hoặc động tâm niệm, đồ vật bên trong sẽ tự động bay ra, vô cùng tiện lợi.
“Đây chính là túi trữ vật?”
“Pháp tắc không gian, quả nhiên thần kỳ!”
Hứa Dương như đứa trẻ được món đồ chơi mới, cầm lấy túi trữ vật, nhặt nhạnh các loại đồ vật, chơi đến quên cả trời đất.
Mãi một lúc sau, hắn mới bình tĩnh lại, cất kỹ đồ vật, cầm lấy chiếc túi trữ vật thứ tư.
Chính là túi trữ vật của nam tử áo xanh.
Hắn khẽ động thần ý, rót cương nguyên vào.
Nhưng lần này, túi trữ vật lại không tự mở ra.
Hứa Dương nhướng mày, cảm nhận được một luồng ý niệm tinh thần trên chiếc túi này.
Tinh thần lạc ấn?
Mật mã khóa?
Hắn chần chờ một chút, rồi thúc đẩy thần ý cọ rửa, cố gắng tẩy đi tinh thần lạc ấn trên túi trữ vật.
Việc này cũng không khó khăn, chỉ mất một lúc, tinh thần lạc ấn trên túi trữ vật đã bị thần ý của hắn xóa bỏ.
Túi trữ vật tự động mở ra, không gian bên trong rộng đến năm phương, gấp mấy lần những chiếc túi trữ vật khác.
Không chỉ không gian lớn, đồ vật bên trong cũng nhiều, ngoài chuôi Canh Kim kiếm gần như phế bỏ, còn có rất nhiều thứ mà Hứa Dương không gọi tên được.
Thôi được rồi, cơ bản là Hứa Dương không gọi tên được tất cả mọi thứ.
Ai bảo hắn không phải tu chân giả, nên không biết tác dụng của những thứ này.
Nhưng không sao, hắn không hiểu, có người hiểu.
“Li!”
Tiếng hót vang lên, Kim Điêu giương cánh bay đến, ném một người bê bết máu, thương tích chồng chất xuống trước mặt Hứa Dương.
Chính là tên nam tử áo trắng bị bắt đi trước kia.
Tu chân giả dù sao cũng là tu chân giả, dù bị móng vuốt của Kim Điêu xuyên thủng vai, nhưng vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Giờ phút này rơi xuống đất, hắn cũng không kêu rên, cố gắng chống đỡ đứng dậy muốn chạy trốn.
Kết quả bị Kim Điêu dùng cánh đập ngã xuống đất, lăn đến trước mặt Hứa Dương.
Hứa Dương cũng không để ý đến hắn, bày mấy cái túi trữ vật ra, rồi nói mà không ngẩng đầu: “Ta có một số việc muốn hỏi ngươi.”
“. . .”
Tên kia nhìn bốn cái túi trữ vật vô cùng quen mắt trên mặt đất, lại liếc mắt nhìn mấy bộ thi thể và xác Huyền Thiết chu xung quanh, lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu như giã tỏi.
“Tiền bối tha mạng, là chúng ta có mắt không tròng, không biết sống chết, đã quấy rầy tiền bối thanh tu, tại hạ nguyện làm nô làm tớ, vĩnh viễn phụng dưỡng tiền bối, để chuộc tội cho thân này. . .”
“Im miệng!”
Hứa Dương quát lạnh, cắt ngang lời hắn.
Hứa Dương xếp bằng ngồi dưới đất, sắc mặt lạnh lùng: “Ta hiện tại không có tâm trí nói nhảm với ngươi, ta hỏi, ngươi đáp, không nói, thì chết!”
“. . .”
Lời nói trực tiếp và cường thế này khiến tên nam tử rơi vào trầm mặc. Sau đó, hắn cắn răng: “Tiền bối có hỏi, tiểu nhân không dám không đáp, nhưng xin tiền bối đáp ứng tha mạng cho tiểu nhân. Nếu không, dù gì cũng chết, tiểu nhân sẽ không thổ lộ nửa chữ.”
Nói xong, hắn ngẩng đầu lên, giọng điệu có thêm vài phần mạnh mẽ: “Tiền bối có được tiên duyên, lại quanh quẩn ở phàm trần, chắc hẳn còn chưa bước vào tu chân giới. Tiểu nhân tuy bất tài, nhưng biết được rất nhiều chuyện trong tu chân giới và thiên hạ. Chỉ cần tiền bối lập lời thề tâm ma, tha cho tính mạng của tiểu nhân, tiểu nhân nhất định. . .”
Lời nói chưa dứt, hắn đột nhiên ngừng lại, không thể nói tiếp.
Vì sao ngừng?
Bởi vì hắn phát hiện, vị tiên duyên giả bí ẩn trước mắt này, đang nhìn hắn bằng một ánh mắt rất kỳ quái.
Ánh mắt kia, tựa hồ là. . . thương hại?
Thương hại cái gì?